Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327753

Bình chọn: 9.00/10/775 lượt.

ta là được rồi”.

Hách Dịch nói xong, giơ tay cầm lấy cuộn tranh “Liệt nữ truyện Nhân Trí

đồ” đó, xem xét kỹ lưỡng.

Trái tim của Quan Đông Sơn vọt lên tận cổ họng, nhảy tưng tưng, sợ bị chàng nhìn ra đó là hàng nhái.

Nhưng cuối cùng Hách Dịch lại sờ sờ lên chỗ bị sờn ở mép tranh, thở

dài nói rằng: “Đồ vật từ nghìn năm trước, còn có thể giữ tốt như thế

này, không tồi, thật không tồi…”.

Quan Đông Sơn bấy giờ mới yên tâm, cười khan mấy tiếng nói: “Những

bản lĩnh khác hạ quan không có, chỉ có cái lạc thú này, bức họa này hạ

quan còn mời riêng hai thợ khéo đến sửa lại, thỉnh thoảng cũng đem ra

treo lên”.

“Quan thành chủ quả nhiên là người am tường”. Hách Dịch vừa nói mắt

vừa đảo một vòng: “Khương đại nhân, ngài còn muốn trả giá không?”.

Khương Hiếu Thành sờ cằm cười hi hi, nói: “Hạ quan tiền nhiều gan lớn hơn đi chăng nữa, cũng không dám sánh với Nghi vương bệ hạ. Vốn trả giá là để nêu gương mà thôi, chứ thực lòng mà nói hạ quan là một kẻ thô lỗ, mấy bức tranh chữ này ấy mà, nhìn là thấy đau đầu rồi”.

Lời vừa thốt ra, mọi người đều cười ầm cả lên, không khí trong lầu bỗng trở nên vui vẻ hài hòa.

“Nếu thế, ta nhận”. Hách Dịch sai thị tùng bưng một chiếc rương tới,

mở ra, bên trong đầy những ngân phiếu, khiến cho tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt sửng sốt.

Tiết Thái nói: “Xem ra lan quyên góp cứu nạn này, bệ hạ đã chuẩn bị rất kỹ rồi mới tới”.

Hách Địch chăm chăm nhìn, mỉm cười: “Những thứ khác không cần cũng được, nhưng có một thứ, ta buộc phải có được”.

Mọi người nghe vậy, không ai là không cảm thấy hứng thú,rốt cuộc là

thứ bảo bối gì, lại khiến cho kẻ tình quái nổi tiếng chốn thương trường

này không quản nghìn dặm xa xôi chạy đến đây mua?

Quan Đông Sơn không nhịn được hỏi: “Thứ gì thế?”. Hắn rất muốn biết

rốt cuộc là bức tranh nào mà mình sưu tầm đã khiến Nghi vương thèm nhỏ

dãi như vậy?

Hách Dịch cụp mắt xuống, trầm tư trong tích tắc, rồi lại nhướng mắt

lên, vẫn nụ cười tươi rói như cũ: “Ta muốn bản chép tay bài ‘Quốc sắc

thiên hương phú’ của Cơ Hốt”.

Trong đại sảnh bỗng huyên náo hẳn lên, mãi lâu sau mới có thể yên ắng trở lại.

Mọi người đều biết, Cơ Hốt chính là đệ nhất tài nữ của Bích quốc, sở

dĩ nàng được mệnh danh như thế là vì bài “Quốc sắc thiên hương phú”.

Nghe nói năm đó, Cơ Hốt viết xong bài phú này, Chiêu Doãn khi ấy vẫn còn là hoàng tử nhìn thấy, kinh ngạc tưởng là tiên nữ, lập tức đánh ngựa

đến trước Cơ phủ cầu hôn. Sau mấy hồi trắc trở, cuối cùng mới ôm được mỹ nhân quay về.

Nhờ một bài phú lên ngôi vị hoàng phi, và sau cùng tạo thành bá

nghiệp của một vị đế vương. Mấy trăm năm nay, làm gì có thiên văn chương thứ hai nào có thể vẻ vang hơn nó?

Bài phú này tuy nổi danh, nhưng Cơ Hốt lại là một người sống bằng

xương bằng thịt. Đồ của người còn sống, thường không mấy đáng tiền. Vì

thế mọi người nghe Hách Dịch nói thế, trong lòng ít nhiều cũng có chút

thất vọng.

Ánh mắt Hách Dịch quét qua một lượt, thu trọn biểu cảm tinh tế của

mọi người vào trong đáy mắt, cười hi hi, nói: “Đương nhiên, nếu có đồ

vật tốt khác, ta cũng thu mua cả”.

Chàng cũng không nuốt lời, bốn bức thư pháp, ba cuộn cổ họa mà Tiết

Thái bày ra sau đó, đều được Hách Dịch mua hết một lượt, tổng số tiền

đến hơn ba mươi bảy vạn lượng. Lúc này không khí trong đại sảnh đã lên

đến cao trào cực điểm.

Tiết Thái nói: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục. Nghi vương

bệ hạ vẫn chưa thể mua được ‘Quốc sắc thiên hương phú’, thành thật xin

lỗi”.

Hách Dịch khoátay nói: “Đồ tốt thường phải giữ đến cuối cùng, đương nhiên ta biết đạo lý này. Không sao, ngày mai ta lại tới”.

Tiệc tan, mọi người ai nấy rời đi. Tiết Thái vừa về đến phủ, Quan

Đông Sơn đã mời hắn vào trong thư phòng, vừa đóng cửa lại lập tức quỳ

xuống đất mà vái: “Thần tài sống ơi, công tử đúng là thần tài gia của ta mà!”.

Tiết Thái cười mắng: “Dù sao ngài vẫn là đại quan tam phẩm, lại đi

quỳ vải một tên nô lệ, bị người khác nhìn thấy thì còn ra cái thể thống

gì?”. ‘

Quan Đông Sơn thẹn thùng tiến lên ôm chặt chân Tiết Thái nói: “Không

không, ta phải vái, ta phải vái. Tiết công tử ơi, từ lâu đã nghe danh

thần đồng của công tử, đến nhân vật như Yên vương còn bị công tử làm cho tâm phục khẩu phục, đến nay lại giúp ta kiếm được một món hời, ta phải

cảm tạ công tử như thế nào đây?”.

Tiết Thái đá hắn ra, nghiêm mặt nói: “Bớt nói linh tinh đi, ngài có muốn kiếm nhiều tiền không?.

“Thế vẫn còn chưa đủ nhiều sao?”. Quan Đông Sơn trợn mắt kinh ngạc.

“Coi cái bộ dạng kém cỏi của ngươi kìa, quả nhiên là kẻ ở chốn thành nhỏ biên cương đã lâu…”.

Quan Đông Sơn vội cười giả lả đáp: “Đúng đúng đúng, cả đời tiểu nhân

ngoài cái năm lên kinh ứng thì ra thì đều ở chỗ sơn cùng thủy tận… Tiết

công tử, ngài nói xem, kiếm món lớn như thế nào?”.

“Ngươi đã nhìn thấy điệu bộ của Nghi vương hôm nay rồi đấy, hắn nhất định phải có ‘Quốc sắc thiên hương phú’ cho bằng được”.

“Nhưng chúng ta không có ‘Quốc sắc thiên hương phú’”.

Tiết Thái cười kỳ dị: “Nếu hắn muốn ‘Lạc Thần phú’ thì không có,

nhưng chủ nhân của ‘Quốc sắc thiên hương phú’ vẫn còn sống,


Disneyland 1972 Love the old s