Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326703

Bình chọn: 7.5.00/10/670 lượt.

được!”.

“Bản cung không chấp trẻ con…”.

“Hứ…”.

“Hứ…”.

Ngày mùng mười tháng năm năm Đồ Bích thứ năm, Khương quý nhân sinh hạ hoàng tử, hoàng hậu vui mừng, đích thân ban tên Tân Dã, phong làm thái

từ. Đại xá thiên hạ, cả nước chúc mừng.

Chú thích: (1) Nghĩa là con đường ngoằn ngoèo yên tĩnh.

(2) Đề cử ti là chức quan quản lý một lĩnh vực nào đó trong thời cổ.

Thị bạc là cách gọi các thuyền bè buôn bán trong và ngoài nước, ở đây có ý nhắc đến điều khoản có lợi cho Bích quốc khi ký bản khế ước với Di

Phi, Bích quốc sẽ có quyền kiểm soát, quản lý các thuyền buôn với Trình

quốc.

(3) Hoa tử tức người mặc áo hoa (bát trí mỗi người mặc một màu áo)

(4) Nghĩa là “Đông Bích hầu hay mặc áo xanh, mặt đẹp như ngọc”.

(5) Cách cố đỉnh tân, ốc dã thiên lý: Nghĩa là bỏ cũ lập mới, rộng đồng màu mỡ nghìn dặm.

Trên thế gian này có một cụm từ, gọi là “Thiên đạo nhân sự”.

Thiên đạo nhân sự không thể trái lại, tức là phải thuận theo đại thế.

Nhìn lại quá khứ, chẳng qua cũng chỉ là một câu thành ngữ bình

thường, hiểu nó rồi liền gác qua một bên. Có rất nhiều rất nhiều câu

thành ngữ trên đời, nhưng trong đờỉ một con người có thể thực sự trải

nghiệm, kỳ thực lại rất ít rất ít.

Nhưng khi Khương Trầm Ngư đọc được sớ từ quan đề tên “Khương Trọng”

đó, thứ đầu tiên bật ra trong đầu là cụm từ – thiên đạo nhân sự.

Sau khi Họa Nguyệt thuận lợi sinh hạ Tân Dã, mẹ tròn con vuông, lại

có một việc khó đã từng làm khó nàng từ lâu bỗng tự động được giải

quyết, không còn tồn tại nữa.

Nhưng so với Họa Nguyệt, trên thực tế, Khương Trọng mới là vướng mắc

của nàng. Bởi vì, đối với Khương Họa Nguyệt, Khương Trầm Ngư chỉ có

thương xót và trân trọng, cho dù Họa Nguyệt có đố kỵ nàng, oán hận nàng

đến đâu, đó đều là tình cảm của một mình Họa Nguyệt, Khương Trọng lại

không giống vậy. Đối với phụ thân sinh ra nàng nuôi nấng nàng dạy dỗ

nàng, dốc vô số tâm huyết cũng gửi gắm rất nhiều hy vọng vào nàng, tình

cảm của Khương Trầm Ngư cực kỳ phức tạp.

Một mặt, nàng chán ghét nhân cách của ông, chính là “đạo bất đồng bất tương vi mưu”(1), Khương Trầm Ngư nàng không thể mù quáng nghe theo,

tức đã định họ không thể là người đi chung đường.

Nhưng mặt khác, cốt nhục chí thân, rốt cuộc không thể nói cắt đứt là

cắt đứt, nói mỗi người một ngả là có thể mỗi người một ngả được.

Vì thế, xử lý cha của mình như thế nào đã trở thành việc khiến nàng

đau đầu nhất. Tuy nàng cũng từng nói hết thảy đều làm theo phép công,

nhưng sự thực khi bắt tay vào, lại vô cùng khó khăn, huống hồ có một số

chuyện không phải xảy ra rồi thì có thể bỏ qua hoàn toàn, ví dụ như Đỗ

Quyên.

Chuyện ở Hồi thành kết thúc, tuy Khương Trọng đã tìm được một cơ hội

để triệu Vệ Ngọc Hành về đế đô và Đỗ Quyên cũng cùng hắn quay về, nhưng

Khương Trọng vẫn không nhận đứa con gái này, thân phận của Đỗ Quyên vẫn

không được thừa nhận. Khương Trầm Ngư vỗn dĩ còn phiền não vì chuyện

này, nhưng khi nàng đến Vệ phủ thăm Đỗ Quyên, lại phát hiện đương sự là

Đỗ Quyên trái lại nghĩ rất thoáng, lý do là “Chuyện đau khổ như thế,

thêm một người biết là thêm một người chịu tội. Tỉ đã rất bất hạnh rồi,

nhưng chí ít tỉ còn có thể giúp mẫu thân, người bị che mắt bịt tai,

không hề có lỗi lầm gì trong chuyện này có thể tránh được sự đau khổ

này. Cho nên, tỉ không thể nhận tổ quy tông được, tỉ cũng không muốn

nhận tổ quy tông”.

“Thế sau này tỉ định thế nào? Lẽ nào cứ sống thế này?”.

Đôi mắt không có chút ánh sáng của Đỗ Quyên chiếu thẳng nàng, cuối

cùng mỉm cười: “Tỉ sẽ không ngừng báo thù. Tỉ ở đây, không đi đâu cả,

sau đó, tìm từng cơ hội có thể để lật đổ Khương Trọng. Cho dù không báo

được thù, tỉ cũng phải căm ghét ông ta, để ông ta cắn rứt, để ông ta đau đầu, để ông ta lúc nào cũng nhớ – ông ta đã từng làm bao nhiêu chuyện

bỉ ổi như thế”.

Đó chính là lựa chọn của Đỗ Quyên.

Khương Trầm Ngư cảm thấy kỳ thực Đỗ Quyên không nói thực lòng, nhưng hỏi thêm cũng không ra được nguyên cớ, nên đành từ bỏ.

Có lẽ, so với bản thân nàng, tình cảm Đỗ Quyên dành cho phụ thân còn phức tạp hơn nhiều.

Bây giờ, Khương Trầm Ngư ngồi dưới đèn, cầm quyển tấu sớ này, đọc rất lâu rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu, hạ lệnh:

“Tuyên hữu tướng”.

La Hoành lập tức đi ra tuyên chỉ: “Hoàng hậu tuyên hữu tướng yết kiến”.

Lát sau, Khương Trọng chậm rãi đi vào thư phòng: “Lão thần tham kiến hoàng hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.

“Thừa tướng có thể nói rõ lý do từ quan không?”. Khương Trầm Ngư đưa quyển tấu sớ lại cho ông.

Khương Trọng không đưa tay ra nhận, vẫn khom lưng nói: “Tất cả đều đã nói trong tấu sớ”.

“Thừa tướng đang tuổi tráng niên, lại là lúc cống hiến tốt nhất cho

đất nước, sao có thể nói là chán ghét phân tranh, xin được quy ẩn chứ?”.

Khương Trọng ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng, lúc sau, nhẹ nhàng mỉm

cười: “Hoàng hậu đang hoài nghi lão thần? Hoàng hậu cảm thấy lão thần

đang lùi để tiến? Hoặc là có mưu đồ khác?”.

Khương Trầm Ngư không nói gì, chỉ là ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Khương Trọng ngưng cười, trên gương mặt hiện vẻ cô đơn, thở dài một

tiếng: “Hoàng hậu, có thể cho n


Lamborghini Huracán LP 610-4 t