
gười bên cạnh lui ra hết không?”.
Khương Trầm Ngư im lặng một lát, hạ lệnh: “Ta và hữu tướng có chuyện cần bàn, các ngươi lui hết cả đi”.
Cung nhân vâng dạ lui ra. Thư phòng rộng lớn, trong nháy mắt đã trở
nên lạnh lẽo. Ánh sáng của cung đăng cũng không còn sáng rỡ như bình
thường, nhìn chỉ cảm thấy âm u tối tăm.
Mà trong bóng tối trùng trùng ấy, tấm thân cao gầy của Khương Trọng
nhìn hơi còng xuống, nhìn kỹ lại, tóc mai cũng đã bạc đi không ít.
Phụ thân già rồi…
Khương Trầm Ngư bỗng phát hiện ra, trong khoảng thời gian nàng đối xử lạnh nhạt với ông, phụ thân đã mau chóng già đi, mới chưa đầy một năm,
mà dường như đã già đi mười tuổi.
“Trầm Ngư…”. Trong lúc nàng im lặng dò xét, Khương Trọng từ tốn nói: “Mẫu thân của con, bà ấy… sắp không ổn rồi”.
“Cái gì?”. Khương Trầm Ngư chấn động đến mức lập tức đứng bật dậy.
“Con đừng vội, ngồi xuống, từ từ nghe ta nói”.
Khương Trầm Ngư lại chầm chậm ngồi xuống, một cánh tay không kìm được ôm ngực, cảm thấy trái tim của mình, không chịu nghe lời, đập lên điên
cuồng.
“Mẫu thân con vốn không khỏe mạnh. Từ năm ngoái, thường xuyên cảm
thấy đau đầu, nhưng nghỉ ngơi một lúc là khỏi, vì thế không quá bận tâm. Nhưng tháng trước, bệnh đau đầu của bà ấy lại tái phát, rồi rơi vào
trạng thái hôn mê, ta đã mời danh y ở kinh thành đến chữa trị cho bà ấy, họ đều nói bệnh đau đầu của bà ấy rất nghiêm trọng, cần phải uống thuốc gây mê, lại dùng dao sắc mổ đầu ra lấy máu đọng bên trong ra mới có thể chữa khỏi. Nhưng cách này cực kỳ mạo hiểm, nếu có chút sai sót là chết
ngay tức khắc. Cho nên, mẫu thân con sao có thể chịu chữa trị”.
“Sự việc nghiêm trọng như thế, tại sao giờ cha mới nói”. Khương Trầm Ngư lại đứng bật dậy lần nữa.
Khương Trọng cười cười, trong nụ cười ấy chứa đựng sự chua xót, sự
bối rối, sự ngậm ngùi, còn có cả bao dung: “Con nắm quyền chưa lâu, căn
cơ chưa ổn định, một ngày phải xử lý trăm việc, mẫu thân sợ con phân
tâm, cho nên, không chịu cho ta nói với con”.
Lại là… lỗi của mình ư?
Khoảng thời gian này, nàng có quá nhiều việc, quá nhiều quyết sách,
quá nhiều hành động… nhưng, nhiều việc như vậy, nhiều quyết sách như
vậy, nhiều hành động như vậy đều không liên quan đến mẫu thân.
Hay nói cách khác, nàng chỉ để ý đến bản thân để ý đến tỉ tỉ để ý đến người trong lòng thậm chí để ý đến thiên hạ, nhưng lại bỏ sót mẫu thân
của mình.
Trời ơi… trời ơi… trời ơi… cú sốc này quả thực không nhỏ, khiến cho
toàn thân Khương Trầm Ngư run lên bần bật, buộc nàng phải bấu chặt vào
thư án mới có thể chống đỡ cơ thể gắng gượng mà đứng được.
Mắt Khương Trọng loang loáng ánh lệ, ông thấp giọng nói: “Trầm Ngư,
cha con đích thực không phải là người tốt, cả đời mê đắm quyền thế, vì
lợi ích của cả gia tộc mà hy sinh cả con gái dứt ruột đẻ ra, nhưng., ta
thật sự… yêu mẫu thân của con. Quyền thế có thể nói quan trọng hơn tất
cả mọi thứ của ta; nhưng mẫu thân của con… lại là sinh mệnh của ta. Con
có thể hiểu không?”.
Khương Trầm Ngư ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Đúng thế, cả đời của phụ
thân làm sai rất nhiều rất nhiều việc, nhưng duy chỉ đối với mẫu thân là chung thủy nặng tình.
“Cho nên… chúng ta đều sai rồi, chẳng phải sao? Nếu sớm biết mẫu thân con gặp đại hạn, cùng lắm chỉ có thể sống thêm ba năm, trước đây ta
huấn luyện tử sĩ, triệt hạ đối thủ, tranh đoạt lợi ích để làm gì? Tốn
bao thời gian để làm những chuyện vô dụng đó, mà không ở nhà với bà ấy,
còn nổi giận với con gái của mình, khiến mẫu thân con kẹt ở giữa khó xử, bạc thêm bao nhiêu tóc…”.
Nước mắt Khương Trầm Ngư bỗng chốc lăn trào, xấu hổ bưng mặt.
“Cho nên, ta quyết định từ bỏ tất cả, ba năm còn lại đều ở bên cạnh
mẫu thân con. Bình sinh chuyện bà ấy tiếc nuối nhất chính là vì thân
phận nên không được ra ngoài, không thể ngao du danh sơn trong thiên hạ, nếm hết mỹ thực của nhân gian. Ta quyết định trong ba năm này sẽ bù đắp hết những điều bà ấy nuối tiếc”.
Khương Trầm Ngư run giọng nói: “Phụ thân… cha muốn đi xa?”.
“Ừ”.
“Cha… muốn đưa mẫu thân cùng đi? Đi liền ba năm?”. Khương Trầm Ngư
cuống lên: “Phụ thân đưa mẫu thân đi, thế con, con phải làm thế nào?”.
“Chúng ta thỉnh thoảng sẽ về thăm các con”.
“Nhưng…”.
Khương Trọng ngắt lời nàng: “Trầm Ngư, con… không còn là một đứa trẻ nữa”.
Khương Trầm Ngư chấn động.
Khương Trọng chăm chú nhìn nàng, giọng nói dịu dàng mà đau buồn:
“Trên người con mặc phượng bào của hoàng hậu; trên bàn con bày ngọc tỉ
của Bích quốc… Con không còn là một đứa trẻ nữa”.
“Cho nên, con không có quyền ở bên cạnh mẫu thân phải không?”. Khương Trầm Ngư giàn giụa nước mắt hỏi.
“Trầm Ngư, hãy để mẫu thân con vui vẻ một chút đi. Bà ấy đã bên cạnh con mười lăm năm rồi, chẳng phải sao?”.
Trái tim Khương Trầm Ngư chìm xuống. Cùng với đó là cảm giác bi
thương sâu thăm thẳm ùa đến, là cảm giác chán ghét quen thuộc – chán
ghét bản thân mình – Nàng… lại bắt đầu ích kỷ rồi. Vĩnh viễn chỉ nghĩ
đến cảm giác của bản thân, cho nên, khi phụ thân nói muốn đưa mẫu thân
đi du ngoạn, phản ứng đầu tiên chính là không được, như thế chẳng phải
mình không được gặp mẫu thân sao