Duck hunt
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326210

Bình chọn: 9.00/10/621 lượt.

p tích cực này mới giống phong cách hành xử vốn có của

Khương Trầm Ngư.

Tiết Thái, trên thế gian này nhất định có phương pháp vẹn cả đôi

đường. Ta không làm hoàng đế, nhưng ngươi cũng không được đi, có được

không? Có được không?

Khương Trầm Ngư vô thức túm lấy tay áo mình, giống như túm lấy hy vọng chân thực nhất, không nỡ buông tay.

Một ngọn đèn cô lẻ chiếu lên khung cửa sổ lạnh giá.

Những cành trúc đung đưa nhè nhẹ trong cơn gió đêm, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, càng làm nổi bật sự u tịch của không gian.

Bóng người màu đen hắt lên giấy dán cửa sổ màu trắng dường như cũng ngừng cử động

Khi Khương Trầm Ngư đặt chân lên Cơ phủ, được Thôi quản gia dẫn vào

sân trong, từ xa nhìn thư phòng, thứ nàng thấy chính là cảnh tượng này.

Trước sau Tiết Thái vẫn không dọn ra khỏi Cơ phủ, sau khi đã trở

thành thừa tướng, vốn dĩ hắn có thể có phủ đệ riêng, nhưng hắn lại từ

chối. Về điểm này, Khương Trầm Ngư hiểu rất rõ, nếu đổi lại là nàng,

nàng cũng chọn ở lại Cơ phủ. Không chỉ vì nơi này còn lưu giữ hơi hướm

của công tử, điều quan trọng hơn là, phủ đệ của Cơ Anh thực sự rất tiện

lợi, rất gần hoàng cung, giao thông thuận tiện, hơn nữa đồ đạc trong phủ đều đầy đủ, cần gì có nấy, thiết kế hợp lý, cho dù làm chuyện gì, đều

có thể mất thời gian ngắn nhất để đạt hiệu suất cao nhất.

Nhưng bây giờ, khi nàng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tiết Thái ở

trong Cơ phủ, nàng lại cảm thấy mình đã sai. Bởi vì, mọi thứ hiện lên

trước mắt nàng đều thê lương như thế, sống ở đây, sao có thể vui vẻ

được?

Thôi quản gia theo sau nàng nói: “Từ khi Tiết tướng tiếp nhận nơi

này, đã giải tán toàn bộ người hầu, chỉ giữ lại lão nô và một trù nương

nấu cơm. Bình thường lão nô chỉ giúp dọn dẹp nhà cửa, còn những việc

khác không được mó tay vào”.

Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn bóng người đang cúi đầu đọc sách bên

bàn hắt trên giấy dán cửa sổ, khẽ hỏi: “Thừa tướng vẫn luôn một mình thế à?”.

“Tiết tướng tính cách khá cô độc, hàng ngày chỉ có bọn thuộc hạ của

ngài đến nghị sự, họa hoằn mới có người đến thăm, hơn nữa…”. Thôi quản

gia nói đến đây, lại thở dài, không biết là thương cảm hay là gì khác:

“Ngài ấy không biết vì sao không tín nhiệm một ai, ngài ấy không gọi,

bọn lão nô cũng không được tự tiện vào thư phòng của ngài”.

Trái tim của Khương Trầm Ngư nặng nề thêm mấy phần, nàng xua xua tay, ra hiệu cho Thôi quản gia lui xuống, sau đó một mình tiến lên đẩy cửa

thư phòng ra.

Đúng như nàng nhìn qua cửa sổ giấy, Tiết Thái đang đọc sách, nghe

thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu, vẫn vùi đầu trong đống sách như

cũ.

Hắn đã không chào hỏi nàng, nàng cũng không lên tiếng, đầu tiên nàng

dạo một vòng quanh thư phòng. Thư phòng gần như không có bất kỳ thay đổi nào so với lần trước nàng thấy, xem ra, Tiết Thái cũng cố ý giữ nguyên

hiện trạng. Cây cung treo trên tường cũng không được gỡ xuống, Tiết Thái chưa chuẩn bị xong sao?

Khương Trầm Ngư im lặng quan sát một lúc, sau đó đi đến cạnh bàn, ngó đầu qua nhìn, Tiết Thái đang dọc “Lục Tổ đàn kinh”, bèn chậm rãi đọc

thuộc một đoạn trong đó: “Tâm bình hà lao trì giới? Hành trực hà dụng tu thiền? n tắc thân dưỡng phụ mẫu, nghĩa tắc thượng hạ tương lân. Nhượng

tắc tôn ti hòa mục, nhẫn tắc chúng ác vô huyên. Nhược năng toàn mộc xuất hỏa, ứ nê định sinh hồng liên. Khổ khẩu đích thị lương dược, nghịch nhĩ tất thị trung ngôn…”(2)

Quả nhiên, đọc đến đây, Tiết Thái cười phì một tiếng, ánh mắt vẫn đặt trên cuốn sách như cũ, không chịu nhìn nàng.

Khương Trầm Ngư dứt khoát đưa tay chặn lên cuốn sách đó, nói: “Ngươi

thấy ta đến đây, cho nên cố ý đọc cuốn sách này để châm chích ta phải

không? Có gì sao không nói thẳng trước mặt ta?”.

“Ta và thái hậu chẳng có gì để nói cả”. Tiết Thái rút cuốn sách trong tay nàng ra, quay sang hướng khác tiếp tục đọc.

“Thật uổng cho ngươi là thừa tướng của Bích quốc, ăn nói càn rỡ như vậy, đáng bị chém đầu”.

“Thế thì chém đi”. Tiết Thái tỏ vẻ không coi lời nàng nói ra gì: “Dù sao hai năm trước đầu của ta cũng nên bị chém rồi”.

“Tiết Thái!”. Khương Trầm Ngư giật cuốn sách trong tay hắn, giận dữ nói: “Nhìn ta đây!”.

Tiết Thái ngước mắt lên, lườm nàng: “Thái hậu có gì căn dặn à?”.

“Không cho phép ngươi nói với ta lạnh nhạt như thế nữa”. Lại thấy

Tiết Thái cười nhạt, Khương Trầm Ngư theo bản năng giơ tay ra nhéo tai

Tiết Thái.

E là Tiết Thái cả đời này cũng chưa bị người khác đối xử như thế, bất giác sững người.

Còn Khương Trầm Ngư bây giờ mới ý thức rốt cuộc mình đã làm chuyện

thất thố như thế nào, nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn tai Tiết Thái, cứ

thế đứng như phỗng.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau im lặng một lúc.

Cuối cùng vẫn là Khương Trầm Ngư tự tỉnh ra trước, hoang mang thu tay lại, bối rối giấu sau lưng, hắng giọng mấy tiếng nói:

“Tóm lại, ta cố ý tới đây thăm ngươi, ngươi… không được phép bày bộ mặt thần giữ cửa đó ra với ta”.

Tiết Thái im lặng nhìn nàng, đồng tử đen láy sâu thẳm, giống như

không chút biểu cảm, lại giống như vì chất chứa quá nhiều biểu cảm nên

không thể nhìn ra nổi.

Trái tim Khương Trầm Ngư bỗng nhiên mềm nhũn, nà