
uấn luyện hai người biểu diễn pha chế
rượu, gọi đầu bếp cũ đến, bảo họ làm mâm trái cây.
Còn tuyển thêm hai mươi chàng trai cô gái, chỉ đạo họ
nhảy múa, đem bản nhạc được soạn xong đưa cho dàn nhạc.
Giao cho ông chủ Trịnh trong vòng hai tháng phải làm
xong phục trang cần thiết.
Bận rộn hai tháng, tuyên truyền hai tháng, Vũ Phi cũng
mệt muốn chết đi được.
Buổi tối hôm ấy, trong Nghênh Xuân Lầu, đèn sáng huy
hoàng, ghế ngồi không còn chỗ trống. Uống rượu do Nghênh Xuân Lầu chế ra, ăn
mâm hoa quả được tạo hình tinh xảo, hưởng thụ không khí nơi xứ người, chở đợi,
nhìn về phía sân khấu.
“Xin kính chào tất cả các vị khách quý, tại hạ Tiêu
Nam. Xin chân thành cảm ơn các vị đã đến, hôm nay là ngày lành tháng tốt Nghênh
Xuân Lầu chúng tôi khai trương lại, ngoài tiền thưởng của các cô nương ra, tất
cả các chi phí khác đều miễn phí.” Nói xong vị công tử khôi ngô xuống đài.
Trên sân khấu, màn vừa kéo ra, mười cô gái mặc váy
ngắn cổ trễ, trên mặt đeo mặt nạ lông vũ, buộc tóc đuôi ngựa, trên tóc gài vô
số hạt ngọc, phát ra ánh sang óng ánh.
Giai điệu vui vẻ vang lên, mười cô gái đồng loạt nhảy
theo, đá chân cao, bộ ngực đung đưa, các động tác dễ thương làm người ta mê
mẩn, nhìn thấy các vị khách ngồi dưới sân khấu mạch máu như căng ra, thở dốc
không ngừng, nuốt nước miếng ừng ực, kích động ném tiền lên trên, thậm chí còn
có người chảy cả máu mũi.
Bỗng chốc, tiếng vỗ tay, tiếng hò hét, tiếng huýt sáo,
tiếng ném tiền huyên náo cả một vùng.
Các vị khách từ trước đến nay chưa từng được thấy cảnh
tượng như vậy, trong lòng thầm than: Kỹ viện trước đây cũng coi như vô ích rồi.
Lão Bảo Tử và các cô nương cũng chưa từng thấy cục diện
như vậy, trong lòng thầm vui mừng: Sau này sẽ được sống những ngày tốt đẹp rồi.
Tiếp sau đó, là múa đấu bò, cắt quần áo cho hai người
hoàn toàn đều cắt theo kiểu quần áo hiện đại. Một nam một nữ cứ theo tiết tấu
mà xoay người mãnh liệt, cơ thể chậm rãi mờ ảo, một lần xoay tròn, mỗi một động
tác, đều kích thích từng tế bào của tất cả mọi người, đây chính là ma lực của
múa hiện đại. Người ở dưới sân khấu cũng lắc lư theo, nhún nhảy theo, làm buổi
biểu diễn tối nay lên đến cao trào.
Ngày hôm sau kiểm kê lại: đưa cho các cô nương tiền
boa và tiền thưởng cho Tôn ma ma, thì thu được ba ngàn hai trăm lạng.
“Công tử, các cô nương đều muốn đích thân cảm tạ
ngài.” Nói xong thấy các cô nương của Nghênh Xuân Lầu đều quỳ xuống, “Đa tạ đại
ân của công tử, không những trả lại khế ước bán thân cho bọn tiểu nữ, còn để
cho bọn tiểu nữ kiếm được tiền, bọn tiểu nữ cả đời này làm thân trâu ngựa để
báo đáp ân tình của công tử.” Nói rồi đều khóc dần lên.
“Các chị em, đứng lên cả đi, sau này có tiền thì sống
cho tốt, cơm thanh xuân không ăn được cả đời, nếu như có một ngày muốn ra đi,
thì đi xa một chút, tìm một nơi có thể dừng chân, cũng có tiền sinh sống.” Các
cô gái đều đồng tình, đa số đều là con gái nhà nghèo, tiếc rằng bị bán vào đây,
bị người ta chà đạp.
Nghe Tô công tử nói như vậy, lại càng cảm kích khóc
không thành tiếng.
Một tháng gần đây, Nghênh Xuân Lầu từ một tăng lên
mười, từ mười tăng thành trăm, chỉ cần những người đã từng qua kỹ viện thì
không ai là không biết Nghênh Xuân Lầu. Không những rượu có mùi vị đặc biệt,
ngay cả phong cách của các cô nương cũng có hương vị đặc biệt a. Nhìn thấy thì
khỏi phải nói, quả là làm cho người ta lưu luyến a.
Vào một ngày thời tiết quang đãng, Vũ Phi quyết định
đi dạo phố, mặc theo phong cách nam nhân, một mình đi về phía phiên chợ.
“Cầu xin ngài, thiếu gia, xin ngài tha cho tiểu dân,
tiểu dân sẽ trả tiền, cầu xin ngài” Tiếng cầu xin van nài vang lên, lọt vào tai
Vũ Phi, liền đi về phía phát ra âm thanh, trước mặt có một đám người bao quanh.
Chen vào đám người, thấy một tiểu cô nương mười sáu
mười bảy tuổi bị hai người đàn ông cường tráng túm lấy lôi đi về phía trước,
phía trước có một vị công tử trẻ chung xấu xí thô tục bước tới, nhìn là biết
không phải người tốt, mặc cho tiểu cô nương cầu xin, cũng không thèm để ý.
“Đợi một chút, giữa ban ngày ban mặt, ba người đàn ông
ức hiếp một tiểu cô nương, không sợ người khác chê cười sao?”
“Chuyện của bản công tử ngươi quản ít đi, nợ tiền
không trả, thiên kinh địa nghĩa.”
“Cô ta nợ ngươi bao nhiêu tiền, ta trả thay cô ấy cho
ngươi.”
“Năm trăm lạng, ngươi trả nổi không?”
“Không phải, thiếu gia, rõ ràng tôi chỉ vay một trăm
lạng thôi a.” Tiểu cô nương vội vàng hét lên.
“Đây là năm trăm lạng, thả vị cô nương này ra.” Nói
rồi lấy ra một tờ ngân phiếu.
“Ô, không nhìn ra a, chỉ là một tên công tử bột lắm
tiền, dám quản chuyện của ta, nhà ngươi sống không thoải mái rồi.” Nói rồi bắt
đầu động thủ.
Vũ Phi nhìn đối phương động thủ, một chân đá tới,
khiến hắn ngã nhào xuống đất. Vị đại hán cường tráng phía sau lập tức xông đến,
Vũ Phi chỉ biết một chút võ để phòng thân, đối phó với hai người có võ công
thực sự chắc chắn không phải là đối thủ. Nhìn thấy một chưởng tiến đến, Vũ Phi
theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Chỉ nghe thấy “bịch bịch” hai tiếng, tiếp