
lại: “Mẹ, sao tự nhiên mẹ nói nhiều thế?”
“À, là thế này.” Mẹ cô đáp,
“Ngày mai mẹ muốn cùng ba con xuất ngoại một chuyến.”
Trong lòng Mộc Cận không
nén được một tiếng rên khẽ.
Vì thế cô cũng không nói
với mọi người là đang định về nhà, ngồi xe đi Vô Tích, mua vé máy bay sau đó
mới gọi điện cho Cố Tuấn Nghiêu, báo cho anh biết cô đang đến Bắc Kinh.
Cố Tuấn Nghiêu vốn đang
bận việc ở công ty, nghe thấy cô bảo sẽ đến, liền bỏ hết công việc, ra sân bay
đón cô, sau đó đến thẳng khách sạn tiếp khách. Anh cũng định sẽ ứng phó qua loa
rồi cùng Mộc Cận đi trước.
Thế nhưng vừa mới vào cửa
đã gặp người quen cũ.
Trần Doãn Càn đứng ở phía
đối diện, nhưng không nói gì, chỉ là ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ kín đáo dò xét
lẫn đùa cợt, còn có ba phần khinh thường, nhìn thẳng vào Mộc Cận, khiến cô đột
nhiên nghĩ đến Bạc Thanh Hàn đang ở Mộc Độc xa xôi.
Cố Tuấn Nghiêu hàn huyên
cùng đối phương mấy câu, Mộc Cận căn bản một chữ cũng không nghe lọt, cô chỉ
chau mày nghĩ ngợi, sao cái thế giới này luôn nhỏ bé như vậy?
Rõ ràng đã trốn đi thật
xa, nhưng cuối cùng vẫn cứ gặp lại; thậm chí lúc cô một lần nữa trốn chạy, lại
vừa vặn gặp phải người có quan hệ với anh.
Trong nháy mắt, vẻ mặt
trêu tức của Bạc Thanh Hàn lại xuất hiện trước mắt Mộc Cận, anh nhếch nhếch
khóe miệng nói, anh cảm thấy đây gọi là duyên phận.
Sau khi cáo biệt với Trần
Doãn Càn, Mộc Cận chui vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh mạnh mẽ hắt lên mặt.
Cuộc sống thật sự không
có cách nào trôi đi. Cứ như vậy tái diễn, lại một lần nữa nhớ đến Bạc Thanh
Hàn, thậm chí còn mãnh liệt hơn thời điểm mùa hè năm trước khi cô rời xa anh,
giống như cái tên của anh là một đóa hoa tường vi có gai, dù có kiềm chế thế
nào cũng không ngăn được bản thân cứ tiến gần đến, hít hà.
Dường như từng giây từng
phút ở bên anh tồn tại giống như một loại cây thuốc phiện – nhịp nhàng ăn khớp
dán trên làn da, biết rất rõ là không thể đụng vào, không thể tới gần, nhưng
lại không có cách nào đè nén cái phần khát vọng đó.
Những ngày ở thị trấn
nhỏ, Mộc Cận đã đọc một vài quyển sách, trong đó có một câu:
Duyên khuyết bất
sinh. (*)
(*) Thiếu duyên chẳng sinh,
nghĩa là trong mọi chuyện cần phải có nhân duyên hòa hợp
Dùng để hình dung quãng
thời gian của Mộc Cận và Bạc Thanh Hàn, có thể giải thích là: mặc dù nguyên
nhân đã tồn tại từ trước khi gặp nhau, nhưng thiếu đi nhân duyên, vậy thì sẽ
vĩnh cửu dừng ở tương lai.
Vĩnh cửu dừng ở tương
lai.
Thực ra cũng không phải
cô không thể kiềm chế được chính mình.
Lúc vừa đến Thâm Quyến cô
đã đi học nấu ăn, mỗi lần dùng dao tập thái thịt, dường như sẽ đều nhớ lại buổi
tối cuối cùng đó. Nếu khi đó cô vẫn ở lại trong nhà, có phải sẽ không phải
chứng kiến một màn kia? Nhưng mỗi lần nghĩ vậy, cô lại không nén được mỉm cười
tự giễu.
Chuyện gì phải xảy ra thì
sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, phải đối mặt thì cuối cùng sẽ phải đối mặt, họ sẽ
không thể duy trì được sự hòa thuận, ấm áp, bình tĩnh dịu dàng ngoài mặt, sẽ
không thể cứ đằng đẵng tiếp diễn.
Hết ba tháng miệt mài học
tập, nhưng cô lại không có việc làm, cũng không có ý định đi làm gì cả, cảm
thấy không có hứng thú. Sau đó cô một mình trốn đi du lịch, cuối cùng đã đến
Mộc Độc.
Ở lại đó cũng đã gần một
năm.
Dùng những miếng vải đẹp
đẽ, làm thành những cuốn sổ xinh xắn.
Mở một gian hàng nhỏ xinh
bán hàng qua mạng, phù hợp với mong muốn của cô.
Số tiền lợi nhuận đủ cho
cô mua một vài lọ nước hoa, đủ loại mùi hương thoang thoảng, sau đó cô lại tiếp
tục vùi đầu vào nhiều vải hơn.
Thực sự Mộc Cận muốn để
đầu óc chìm đắm hoàn toàn vào những cái tầm thường, bừa bãi, để không bao giờ
nghĩ đến nữa.
Nhưng cuối cùng cô lại
một lần nữa, gặp Bạc Thanh Hàn.
Quãng thời gian bình
thường, vô vị lại một lần nữa bị anh phá hỏng, tâm tư cô lại bắt đầu lang thang
phiêu bạt.
Mộc Cận vốn chỉ định nán
lại Bắc Kinh hai ba ngày rồi đi, thế nhưng xem thời gian thì còn chưa tới một
tuần nữa là sinh nhật Đâu Đâu. Cô lại ở lại thêm hai ngày, cả ngày ở trong nhà
Cố Tuấn Nghiêu xem phim, hết bộ này sang bộ khác, đều là điện ảnh cổ điển, từ
“Loạn thế giai nhân” cho đến “Một tâm hồn đẹp”, cả phim được giải Oscar năm
trước cũng đã xem mấy lần.
Hôm sinh nhật Đâu Đâu, cô
đến trường cũ tìm bạn, hai người gặp lại nhau vẫn tíu tít hô to gọi nhỏ, giống
như những năm tháng đại học bỗng chốc đã ùa về, vẫn là những chiến hữu cách
mạng thân thiết, gắn bó.
Đâu Đâu còn gọi cả Đào
Tử, ba người ngồi trong một quán cơm nhỏ ở ngoài trường, lại cùng nhau sụt sùi.
Vừa ăn cơm vừa hỏi tình hình gần đây của nhau, Mộc Cận bị Đâu Đâu và Đào Tử
đồng loạt khinh bỉ, Đâu Đâu không hề khách khí, “Cậu quá kém Mộc Cận ạ, chỉ vì
chia tay với Bạc Thanh Hàn mà trốn ở Mộc Độc một năm không dám ra ngoài?”
Cái gì mà chỉ vì chia tay
với Bạc Thanh Hàn mà trốn ở Mộc Độc một năm không dám ra ngoài… Mộc Cận miễn
bình luận.
Đào Tử cũng bĩu môi lắc
đầu: “Tớ còn tưởng cậu là lô-cốt, ai dè đến cao nguyên cũng chẳng phải.”
Mộc Cận nhịn không được
khóe miệng run run.
Sau khi ăn cơm, cả