
nh.
“Tôi chỉ sợ tôi quá trẻ.” Anh nheo mắt lại, tự giễu.
“Phụt!” Cô nhịn không được cười ra tiếng.“Nào có ai lo lắng cái này chứ?”
Anh trừng cô một cái.
Cô vội ngậm miệng, đang định buông tay, lại mơ hồ cảm thấy thân thể anh
hơi nóng, vì thế vươn tay trực sờ lên trán anh, ngạc nhiên nói:“Ơ? Nhiệt độ cơ thể anh hơi cao đó, tổng giám đốc.”
“Vậy sao?” Anh rùng mình, sắc mặt khẽ biến.
“Hình như vậy…… Anh bị cảm sao?” Cô nói xong đột nhiên ghé sát vào, dùng chính trán cô chạm vào trán anh.
Anh ngẩn ngơ, lập tức dùng sức đẩy cô ra.“Cô đang làm gì vậy?”
Cô lùi về phía sau một bước, ngẩn ngơ nói:“Tôi? Tôi chỉ đang đo nhiệt độ cơ thể anh……”
“Có ai đo như vậy sao?” Anh tức giận nói.
“Nam Cung tiên sinh, anh đừng để ý, giáo sư của chúng tôi đều đo nhiệt độ cơ thể người khác như vậy.”
Susie cười ra tiếng.
“Đúng vậy! Cô ấy không biết làm như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy đó là quấy rối.” Michael cười nói.
“Đấy không phải quấy rối. Trước kia mẹ tôi đều giúp tôi đo như vậy!” Cao Lục lập tức biện minh cho mình.
Nam Cung Thần Võ không vui đứng lên, trừng mắt nhìn cô.
“Về sau, không có sự cho phép của tôi không được tùy tiện chạm vào tôi.”
Cao Lục tức giận lắc đầu, nói:“Biết rồi, biết rồi, sau này sẽ không chạm vào anh nữa.” Thối, cũng đâu phải nạm vàng mạ bạc, sao lại sợ người ta
chạm vào?
Cô ở trong lòng nhắc đi nhắc lại, xoay người nói:“Micheal, giúp anh ấy đo nhiệt độ cơ thể.”
Micheal cầm nhiệt kế đến, Nam Cung Thần Võ lại cầm lấy nhiệt kế, lạnh mặt nói:“Tôi tự đo.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy vị thiếu gia này cá tính thật sự là cổ quái cao ngạo.
Nam Cung Thần Võ tự đo xong, phát hiện nhiệt độ cơ thể mình là ba mươi
tám độ chín, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên cứng lại, lập tức lấy đầu ngón
tay ấn lên mạch ở cổ tay. Nhưng vào lúc này, trái tim anh lại nhói lên,
đau đến mức anh hừ nhẹ một tiếng, ngã ngồi xuống ghế tựa.
“Tổng giám đốc!” Cao Lục phát hoảng vội hô.
“Tôi không sao…… A!” Anh mới nói mấy chữ, xoay người đã thấy đau đớn
càng mãnh liệt hơn đột nhiên ập đến trái tim anh, anh đau đớn ôm ngực,
đổ sấp về phía trước.
“A?” Cao Lục vội vàng đỡ lấy anh, kinh ngạc khẽ kêu:“Anh làm sao vậy?”
Anh hoảng sợ mở to mắt, cả người run rẩy.
Đây là…… tình huống này chẳng lẽ là…… chẳng lẽ là……
“Ôi trời! Anh ấy không ổn, Susie, mau gọi xe cứu thương!” Cao Lục quay đầu quát.
“Không…… Khốc Khắc…… Gọi anh ta……” Anh đau đơn nói, run tay rút di động ra.
Cao Lục cầm lấy di động, vội gọi cho Khốc Khắc. Không đến một phút, Khốc Khắc ở lại trông xe đã lao vào như tên bắn. Vừa thấy Nam Cung Thần Võ
cuộn tròn ngã xuống đất, sắc mặt chợt thay đổi.
“Thiếu gia!” Khốc Khắc đi về phía anh, hoảng sợ gầm nhẹ.
“Khốc…… Khắc…… Đưa tôi…… Đi…… Mau……” Nam Cung Thần Võ đau đến trắng bệch cả mặt, mồ hôi ròng ròng, yếu ớt nói.
“Vâng.” Khốc Khắc cũng run sợ, khiêng anh lên.
“Đợi chút, anh ấy như thế phải đưa đi bệnh viện –” Cao Lục vội la lên.
“Không cần.” Khốc Khắc lạnh lùng bỏ lại những lời này, lo lắng lao ra khỏi phòng nghiên cứu.
Cao Lục và những người khác đều hóa đá tại chỗ, ngẩn cả người.
“Giáo sư, tên kia có bệnh à?” Micheal thì thào hỏi.
“Anh ta nhìn như sắp chết……” Susie cũng bổ sung một câu.
Cao Lục càng nghĩ càng bất an, vì thế cầm túi xách, quyết định cũng về tập đoàn nhìn xem.
Nam Cung Thần Võ tuy rằng không phải người tốt, nhưng cô cũng không hy vọng anh còn trẻ đã chết yểu.
Cao Lục liên tục hai ngày không thấy Nam Cung Thần Võ, nói thực cô có chút lo lắng.
Editor: đỗ đỗ béo
Ngày đó cô tìm về tập đoàn thuốc, lại không thấy Nam Cung Thần Võ, không ai
biết anh ta và Khốc Khắc đi đâu, dường như cũng không để ý chút nào đến
sự biến mất của hai người họ. Nhân viên phòng nghiên cứu vẫn làm việc,
vẫn thí nghiệm, không ai hưởng ứng hoặc giải thích cho nghi ngờ và hoang mang của cô.
Hỏi tiến sĩ trong trung tâm nghiên cứu, bọn họ chỉ nhàn nhạt nói cho cô, Nam Cung Thần Võ thường xuyên không ở đây, không có gì phải tò mò, hơn
nữa cho dù anh không ở đây, mọi người vẫn chuyên tâm làm việc.
Thật ra cô cũng biết, Nam Cung Thần Võ không ở đây ngược lại cô càng
thoải mái, nhưng hôm đó dáng vẻ anh vội vàng rời đi luôn làm người ta lo lắng.
Thằng nhóc kia chẳng lẽ bị bệnh nằm viện sao?
Cô ngồi trước bàn mình, nhìn báo cáo đồ phổ gien làm cho anh, lông mày dần nhíu lại.
Đồ phổ gien của Nam Cung Thần Võ biến đổi rất lớn, liên tục đo vài lần
mới xuất hiện đồ phổ hai mươi bảy tuổi bình thường. Micheal làm đến phát mệt, luôn miệng hô máy tính hỏng rồi, nhưng cô lại cảm thấy, có lẽ tế
bào của Nam Cung Thần Võ có chút vấn đề.
Nhưng trị số đo lường tế bào lại trẻ hơn tuổi, đây là vấn đề gì? Có lẽ Nam Cung Thần Võ chăm sóc cơ thể rất tốt……
Chẳng lẽ người chăm sóc cơ thể rất tốt, sẽ đau đến mức như sắp bị sốc sao?
Cô càng nghĩ càng lo, cũng càng nghĩ càng thấy lạ.
Chẳng lẽ là…… Bộ dụng cụ bắn laser kia đã ảnh hưởng gì đến anh sao?
Nhưng càng kỳ lạ hơn là nội bộ tập đoàn thuốc không hề truyền ra bất cứ
tin tức anh không khỏe nào, tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, mọi
người vẫn làm chuyện