Duck hunt
Hoàn Đồng

Hoàn Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322052

Bình chọn: 9.00/10/205 lượt.

cứu.”

“Tôi cam đoan sẽ không!” Cô lập tức lớn tiếng tuyên bố.

“Mời kí tên đóng dấu lên hiệp nghị, tôi mới có thể tin cam đoan của cô.” Anh nói xong, trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện thêm một hình ảnh nhỏ

khác, trên đó là văn kiện.

“Ơ…… Này…… Tôi phải ký thế nào?” Cô ngây ngốc kinh ngạc mở to mắt.

“Mời trực tiếp chạm ngón tay lên phần ký tên trên màn hình, ấn vân tay là được.”

Hở? Ngay cả kiểu ký tên cũng có thể làm trực tiếp trên màn hình lớn sao?

Cô ngây ngẩn đứng lên, đi đến màn hình lớn, nhìn hình ảnh phân cách kia, thử chạm lên chút, nội dung hiệp nghị liền phóng to ra.

“Đọc kỹ điều khoản rồi ký tên.” Nam Cung Thần Võ rũ mắt nhìn cô, giữ lấy chút ý cười thần bí.

Cô luôn không chịu nổi đống văn kiện nhiều chữ như thế này, vì thế nhanh chóng nhìn qua mấy từ pháp luật phức tạp, rồi vội vàng viết tên lên chỗ trống dưới văn kiện.

Cô kí xong hai chữ “Cao Lục”, trên văn kiện đã xuất hiện bút tích của

cô, tiếp theo cô lại ấn vân tay xuống, một dấu tay đã được in lên bên

cạnh chữ ký.

“Tốt lắm, hiệp nghị đã ký kết, như vậy, từ hôm nay trở đi cô là người

của chúng tôi. Hoan nghênh cô gia nhập, tiến sĩ Cao.” Anh cười đến gần,

đưa tay đến màn hình.

Cô ngây người một giây, mới hiểu được anh muốn đập tay hoan nghênh cô, vì thế vươn tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Nhưng không biết do trong lòng cô nổi loạn hay là màn hình thực sự rò

điện, cô lại cảm thấy điện giật tê tê truyền đến tay, cô hoảng hốt lập

tức lùi ngay về.

“Hiệp ước có thời hạn một năm, hy vọng một năm này chúng ta có thể vui vẻ giúp đỡ nhau.”

“Vâng.” Cô chỉ ngây ngốc gật đầu.

“Cô có thể đi rồi, chờ một lát thư ký của tôi sẽ đưa cô đến phòng nghiên cứu, cô ấy sẽ nói cho cô tất cả hạng mục công việc cần chú ý.” Anh đi

về sau bàn làm việc, trở lại chỗ ngồi. Tiếp theo, màn hình tối đen, cửa

tự động kia chậm rãi mở ra.

Thế này tức là nói chuyện xong rồi, đúng không?

Cô ngẩn ra nửa giây, xoay người đi ra khỏi phòng họp kỳ quái này, nhưng lại không mất đi được cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Chat webcam nói chuyện với nhau như vậy, không biết tại sao trong lòng luôn thấy không được thật.

Thật giống như…… Vừa mới xem bộ phim ngắn 3D vậy……

Ngạc nhiên đi ra ngoài, cô thở ra một hơi thật dài, lúc này mới phát

hiện hai tay cô trống trơn, túi xách cầm trên tay lại không thấy đâu!

“A!” Cô hoảng hốt, lập tức quay lại.

Quả nhiên phát hiện ra cái túi da của mình ở trên chiếc sô pha dài trong phòng họp.

“Trời ạ! Túi của tôi ──”

Cô vội hét nhỏ, thấy cửa tự động rất to kia sắp đóng lại, chẳng suy nghĩ gì, trực tiếp phi người chui vào. Nửa người trên vào rồi nhưng mắt cá

chân phải của cô lại bị cửa kẹp lấy. Cô sợ hãi luống cuống, dùng sức co

thật mạnh lại, giày cao gót dưới chân bị tuột ra, cửa dần dần khép lại.

Chiếc giày kia cứ thế mà bị nhốt ngoài cửa.

Cô kinh hãi trợn mắt nhìn cái cửa tự động, thở gấp một hơi.

Cửa kiểu gì thế này? Thế mà suýt nữa lại kẹp người! Thật đáng sợ.

Cô nhíu mày nói thầm, đỡ lấy cái kính, xoay người cà nhắc đi đến chỗ

sofa, cầm lấy túi da. Không ngờ tay không cầm chắc, túi da lật nghiêng,

đồ ở trong rơi xuống đất……

“Ai nha!” Cô ảo não kêu một tiếng, quỳ xuống, vội nhặt đồ bị rơi vào.

Đúng lúc này, hình như có âm thành gì đó từ bên kia bức tường phát ra,

cô theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy mặt tường treo màn hình đã không còn, ngược lại xuất hiện một cánh cửa. Mà lúc này, có một người mở cửa

đi ra……

Hả?

Cô cứng đờ không nhúc nhích, há hốc mồm.

Đó là……

Một cậu bé!

Cậu bé thấy cô, khiếp sợ ngừng bước chân, hai mắt trừng lớn.

Cô cũng ngây ra.

Chỗ này sao có trẻ con được?

“Cô……” Cậu bé kia nhíu mày, trên gương mặt nhỏ nhiều biểu cảm thật phức tạp.

“Bé con à, sao cháu lại ở đây?” Cô cũng hoàn hồn, kinh ngạc hỏi.

Bị gọi là bé con, mày bên phải của cậu bé hơi giật giật.

“Nơi này không phải là chỗ trẻ con nên đến?” Cô lại hỏi.

Cậu bé lạnh lùng nhìn cô, không trả lời, hỏi lại:

“Cô đang làm gì đấy?”

“Cô á? A……” Cô ngẩn người, lúc này mới nhận ra mình đang ở cái tư thế

quỳ sấp rất buồn cười, vì thế lập tức đứng thẳng dậy, cầm túi da,

nói:“Cô nhặt đồ.”

“Cô vào bằng cách nào?” Cậu bé bắt đầu híp mắt.

“Cô? Thì…… Cứ thế vào thôi! À, không phải cô tùy tiện đi vào, là thư ký

đưa cô tới gặp tổng giám đốc nghiên cứu phát triển, bàn xong thì cô vốn

phải đi nhưng phát hiện quên túi ở chỗ này nên mới quay lại.” Cô giải

thích.

“À, cho nên, cô tới gặp tổng giám đốc sao?” Cậu bé hiện ra vẻ mặt của ông cụ non.

“Ừ, cô tới gặp tổng……” Cô thật thà nói, nhưng nói đến một nửa mới dừng lại.

Sao cô lại ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của một tiểu quỷ thế này? Chậc! Editor: mèo mỡ

Cô nhíu mày buồn bực nhìn cánh cửa kia, rồi nhìn cậu bé, hỏi:“Chờ một

chút, cô có lý do chính đáng để đến đây, nhưng sao cháu lại ở đây? Bé

con à, cháu từ đây chạy vào vậy? Nơi này không thể tùy tiện vào chơi

đâu!”

“Tôi? Tôi không phải đến chơi.” Cậu bé đút hai tay vào túi quần dài, nhàn nhạt nói.

“Hả? Không phải đến chơi? Vậy cháu tới làm gì? Nơi này là tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung đó!” Cô cực kỳ kinh ngạc.

“Tôi biết, thế th