
ục, em muốn làm gì?” Anh gầm lên.
Cao Lục quay đầu nhìn anh, vẫn là dáng vẻ kỳ lạ đờ đẫn lạnh như băng.
“Em sao vậy? Em chạy đến đây làm gì?” Anh tóm lấy vai cô, lắc lắc cô.
“Về nhà, còn phải mang cá về nữa.” Cô nói không hề có cảm xúc.
“Cái gì?” Anh nhướn mày ngạc nhiên, không hoeier cô đang nói gì.
Nhưng càng làm anh kinh ngạc là đột nhiên từ trong cửa lớn có mấy tên to cao
chạy ra, tất cả đều ăn mặc giống những kẻ trước đây đã đuổi bắt anh và
Cao Lục, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng, vây quanh hai người họ.
Anh theo bản năng kéo Cao Lục về phía sau, nhưng Cao Lục lại dùng sức
hất tay anh. Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, trong lòng bỗng rùng mình, như đột nhiên tỉnh ngộ, hai mắt mở to khó tin sợ hãi.
Trừng mắt nhìn cô chậm rãi rời khỏi anh, trừng mắt nhìn cô lùi về sau từng
bước một, lùi ra sau đám to cao kia, cùng vây lấy anh.
Sau đó, trái tim anh bị câu nói tiếp theo của cô đâm một nhát dao.
“Tôi mang cá…… về rồi đây.” Cô lạnh lùng nói.
**********
Nhậm Hiểu Niên trừng mắt nhìn Phương Dạ Bạch, sắc mặt trắng bệch: “Ý của anh là Cao Lục…… Cô ấy là……”
“Cô ấy chính là con gái của Cao Đạc.” Phương Dạ Bạch nói chắc chắn.
“Nếu thật vậy? Sao Thần Võ lại không biết? Anh ấy làm việc luôn cẩn thận……” Cô kinh ngạc nói.
“Thần Võ không điều tra được tài liệu này bởi vì bối cảnh hai mươi chín năm
qua của Cao Lục đều rất đơn giản, một cô con gái riêng, từ nhỏ đã sống
với mẹ, chính cô ấy cũng không biết cha đẻ mình là ai. Đến nửa năm
trước, Cao Đạc đột nhiên liên lạc với cô ấy, hình như từ lúc đó mới xác
định quan hệ cha con.”
“Nửa năm trước mới xác định? Trước đây Cao Đạc cũng không biết mình có con gái sao?”
“Có lẽ biết, có lẽ không biết, nhưng quan trọng là mục đích ông ta muốn Cao Lục đến tập đoàn thuốc Nam Cung. Tôi cảm thấy ông ta đã lên kế hoạch từ lâu rồi, Cao Lục trở thành cố vấn của tập đoàn thuốc Nam Cung có lẽ đều do một tay ông ta sắp xếp.” Phương Dạ Bạch trầm ngâm.
“Nhưng, với cá tính của Thần Võsẽ không thể bị lừa dễ dàng mới đúng, huống hồ
Cao Lục cô ấy…… nhìn cô ấy tuyệt đối không biết giả vờ.” Cô thậm chí còn cảm thấy cô gái Cao Lục này rất ngay thẳng đơn thuần.
“Biết người biết mặt không biết lòng, Hiểu Niên, có lẽ cô ta mới là kẻ lợi hại.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ.
“Chúng ta còn chờ gì nữa? Chúng ta phải nhanh chóng thông báo cho Thần Võ mới được!” Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra.
“Hừ, lo lắng cho hắn làm gì? Cô quên hắn đối xử với cô thế nào rồi à? Cô
không hận sao?” Phương Dạ Bạch kiễng mũi chân, đoạt lấy điện thoại của
cô.
Cô ngẩn người, thật sự cô đã bị Nam Cung Thần Võ chỉnh đến thê thảm, nhưng sau đấy anh vẫn thả cô ra, để cô trở lại bên cạnh Dịch Hành Vân……
“Cho dù là chuyện quá khứ nhưng ít nhất bây giờ tôi vẫn có thể ở bên Hành
Vân, hơn nữa, trước đây chúng ta sống với nhau năm năm, mọi người cũng
coi như là bạn bè.” Cô nhướn mày, không muốn so đo với hành động ích kỷ
và xấu xa của Nam Cung Thần Võ.
“Bạn? Tôi chưa từng coi hắn là bạn.” Phương Dạ Bạch nói lại.
Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc nhìn anh, rất khó tưởng tượng năm năm trước anh và
Nam Cung Thần Võ đã ở chung thế nào, cũng rất nghi ngờ vì sao mình chưa
từng phát hiện hai người họ thực ra vốn bất hòa?
Là họ lòng dạ quá sâu? Hay là cô quá ngốc?
“Nếu tôi đoán không sai, Cao Đạc nhất định sẽ thông qua Cao Lục bắt Thần Võ
về, nếu anh ta đủ thông minh thì sẽ không đi tìm Cao Lục.” Phương Dạ
Bạch lại nói.
Editor:mèomỡ
Cô nghe vậy lại càng bất an, vội la lên:“Đưa di động cho tôi, Tiểu Bạch,
tôi cho rằng chúng ta vẫn nên thông báo cho Thần Võ thì hơn, chẳng may
Thần Võ lọt vào tay Cao Đạc……”
“Vậy vừa khéo, hắn ta có thể giúp tôi dụ rắn ra khỏi hang, để tôi xem có tất cả bao nhiêu con rắn.” Phương Dạ Bạch lẩm bẩm nói nhỏ.
Nhậm Hiểu Niên nhíu mày, đột nhiên có chút tức giận vì mình chưa bao giờ
thực sự hiểu anh, cô đưa tay cướp lại di động của mình, tức giận
nói:“Anh không muốn giúp anh ấy, nhưng tôi không thể để mặc kệ.”
Nói xong, cô đang định ấn nút gọi, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở
cửa, khẽ cười nói:“Không được đâu! Không thể gọi cho anh ta!”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, ngẩn người.
Hàn Đan thướt tha đi vào, cười thực quyến rũ nhưng trong tay lại cầm một khẩu súng.
“Hiện giờ không thể làm phiền Thần Võ, anh ta đang tập trung lái xe đuổi theo Cao Lục, không tiện nghe điện thoại.”
“Hàn Đan…… Không phải anh cũng đuổi theo Cao Lục rồi sao? Sao lại……” Cô trợn mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt sợ hãi.
“Dù có là bạn cũng đánh không chống lại được sự hấp dẫn của tiền tài. Hừ,
Cao Đạc quả nhiên lợi hại, có thể biến người Thần Võ tin cậy nhất thành
cơ sở ngầm của ông ta.” Phương Dạ Bạch lạnh lùng nói.
“Sao có thể?” Cô quả thực không thể tin, Thần Võ rõ ràng đã nói Hàn Đan là bạn tốt của anh.
“Tôi nghĩ, là anh cố ý để Cao Lục lái xe đi ra ngoài, dụ Thần Võ đi, đúng
không? Khốc Khắc nhất định cũng đã bị anh giải quyết, tất cả bảo vệ và
vệ sĩ của xưởng thuốc cũng bị anh đưa đi hết rồi……” Phương Dạ Bạch nhàn
nhạt nói.
Hàn Đan nhìn anh, hơi nhíu mày:“Ai! Tôi ngay từ đầu đã rất ghét anh, khó