
Thanh Thủy trấn nằm dưới núi Doanh Bàn bên ngoài thành Tự
Vĩnh, thuộc khu vực giao giới giữa hai vùng Thục Nam[1'> và Điền Bắc[2'>.
Bởi vì nơi đây núi nhiều mà thấp, ít nối liền nhưng lại kề nhau san sát, khoảng
cách chỉ chừng vài trượng, do đó mới có cái tên Doanh Bàn.
[1'> . Thục là một tên
gọi khác của tỉnh Tứ Xuyên hiện nay. Thục Nam là chỉ khu vực phía nam Tứ Xuyên.
[2'> . Điền là một tên
gọi khác của tỉnh Vân Nam hiện nay. Điền Bắc là chỉ khu vực phía bắc Vân Nam -
Dịch giả (DG).
Thanh Thủy trấn nằm ở nơi hẻo lánh, hiếm người qua lại, dân
phong thuần phác, đa phần mưu sinh bằng nghề trồng trọt. Tuy thuộc vùng sơn
cước đất đai cằn cỗi nhưng vì người ít đất nhiều nên cư dân ở đây không phải lo
lắng về vấn đề cái ăn cái mặc.
Dù được gọi là trấn nhưng nơi này chỉ là một lòng chảo giữa
vùng núi non. Trong trấn có mấy chục hộ gia đình cư ngụ, mỗi hộ chiếm một
khoảnh đất nhỏ, dường như không có hai hộ nào ở gần kề nhau. Chỉ có những con
đường mòn uốn lượn kéo dài từ trên núi xuống là giống như một tấm lưới lớn nối
liền những hộ gia đình nằm rải rác.
Đó là một buổi chiều hè bình lặng như bao buổi chiều hè
khác. Vừa trải qua trận mưa rào đột ngột, vầng dương rực rỡ đã vội ló ra khỏi
lùm mây, hắt xuống mặt đất từng cơn nóng nực.
Những ngọn cỏ non mơn mởn bên vệ đường vừa nhú lên đã bị cái
nóng thiêu đốt trở nên oằn oại, trông hết sức yếu ớt, đáng thương. Lũ ve sầu
trên cây kêu rả rích không ngừng. Mặt đường nhớp nháp nước mưa bốc lên từng làn
hơi nước mờ mịt, càng lên cao càng nhạt bớt, cuối cùng hòa làm một với màu
trắng của bầu trời.
Phía dưới gốc cổ thụ nơi đầu trấn thì lại vô cùng râm mát.
Một đứa bé trai tuổi chừng mười hai, mười ba nằm dưới gốc cây, miệng vẫn còn
ngậm nửa cọng cỏ, đang nghiêng đầu nhìn bầu trời, thân thể chẳng hề động đậy,
tựa như đang lắng nghe tiếng ve kêu hay đang suy tư điều gì đó.
Cư dân Thanh Thủy trấn đều ở trong nhà tránh nóng, cả trấn
chìm trong cảnh tịch mịch. Ngoài tiếng ve sầu kêu rả rích, không thể nghe thấy
thứ âm thanh nào khác. Giữa một buổi chiều tẻ nhạt như thế, cho dù cái nóng nực
đã bị chút hơi nước trong không khí làm giảm bớt nhưng người ta vẫn cảm thấy
mỏi mệt và buồn ngủ.
Trên con đường núi đột nhiên vọng tới tiếng vó ngựa khiến
đứa bé tỉnh táo trở lại từ trong cơn trầm tư.
“Lạ thật! Lúc này mà lại có người tới, chẳng lẽ là thầy lang
bán hàng kia?” Đứa bé lẩm bẩm một mình, nhảy bật dậy. Nó sống ở vùng núi này đã
lâu, chẳng có mấy bạn chơi cùng, trong một buổi chiều nhạt nhẽo như thế này,
thấy có người tới tất nhiên là vô cùng hưng phấn.
Ánh mặt trời rực rỡ đột nhiên rọi tới khiến cặp mắt đứa bé
nhòe đi, nó vội vàng đưa tay lên dụi mắt, cố gắng nhìn về phía con đường núi.
Lấp ló phía sau làn hơi nước mịt mờ, con đường càng có vẻ gập ghềnh hơn, ngọn
núi càng có vẻ nghiêng hơn, cây cối càng thưa thớt hơn, chim chóc thì càng
nhiều hơn...
Trên con đường núi, một người một ngựa chậm rãi đi tới. Con
ngựa đó toàn thân ngợp một màu đỏ, duy có bốn chiếc vó là trắng ngần như tuyết.
Mang trên mình chiếc yên bằng bạc, con ngựa hiên ngang đi tới, đầu ngẩng cao,
trông cực kỳ thần tuấn. Chắc hẳn lúc đi đường đã ướt nước mưa, sau lại chạy
nhanh và bị ánh mặt trời rọi xuống, lúc này, chiếc bờm của nó đã bị nước mưa và
mồ hôi làm cho bết lại thành một mảng dài, không ngừng hất lên hạ xuống một
cách có tiết tấu theo động tác của thân thể.
Người trên lưng ngựa toàn thân vận đồ đen, chỉ chừng hơn ba
mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường nhưng trên khuôn mặt lại thấp thoáng có
sát khí. Hắn không mang theo vật gì trên lưng, nhưng hai bên hông đeo hai thanh
trường đao được đút trong bao.
Đứa bé đó thấy người tới không phải là thầy lang bán hàng
thì không khỏi có chút thất vọng. Khi nhìn thấy người này có mang theo vũ khí,
nó cũng không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn quan sát đối phương một lượt từ trên
xuống dưới vẻ rất thích thú.
Người áo đen thúc ngựa đi tới trước mặt đứa bé, ghìm cương
ngựa, đoạn đưa tay lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc hỏi: “Này tiểu ca, xin cho
hỏi nơi đây có phải là Thanh Thủy trấn không?” Tuy thần thái hắn oai vệ nhưng
nói năng lại rất khách sáo, mang chút khẩu âm của vùng Vân Nam.
“Không sai, nơi này chính là Thanh Thủy trấn.” Thấy người áo
đen lại định lên tiếng hỏi tiếp, đứa bé đó cười hì hì, khoát tay nói: “Ông đừng
hỏi gì ta vội, để ta đoán xem ông đến đây làm gì trước nhé!”
Người áo đen thoáng ngẩn ra, không ngờ đứa bé này mới chỉ
mười hai, mười ba tuổi mà lại không sợ người lạ, hơn nữa thần thái còn rất điềm
đạm, ung dung. Định thần nhìn kĩ, hắn thấy đứa bé này có lưỡng quyền nhô cao,
cặp môi rất dày, mũi quằm mày thưa, tướng mạo xấu xí, cả gương mặt duy có cặp
mắt to không ngừng hấp háy kia là bắt mắt nhất. Hơn nữa, bộ dạng nó tuy là
người bản địa nhưng giọng nói thì lại mang khẩu âm miền Bắc, khác hẳn cư dân
nơi đây. Trong lòng biết là có vấn đề nhưng hắn cũng không xuống ngựa, chỉ mỉm
cười, nói: “Được, ngươi hãy đoán đi!”
“Nếu ta đoán đúng thì có thưởng không?” Đứa bé đó làm bộ làm
tịch,