
rằng thanh đao này mới gãy từ vài ngày trước, sau đó hắn
lập tức một người một ngựa chẳng quản gió mưa tìm tới nơi này, gần như không ai
biết được hành tung của hắn. Nhưng nếu không phải là tin tức bị lộ ra ngoài,
làm sao đứa bé này biết được đây là một thanh đao gãy, lẽ nào nó có bản lĩnh
nhìn xuyên thấu ư?
Đứa bé thoáng bĩu môi, vốn còn muốn ra vẻ rằng
mình không sợ hắn ra tay nhưng thấy hai mắt kẻ này lấp lánh hung quang,
trong lòng nó không khỏi có chút e sợ. Suy cho cùng thì nó vẫn là một
đứa bé, nếu thật sự động thủ, chỉ xét về mặt khí lực đã thua kém đối
phương rất nhiều rồi.
“Chuyện này thì có gì là khó!” Đứa bé lùi
mấy bước, giữ khoảng cách với người áo đen, sau đó hai tay chống nạnh,
gật gù đắc ý, nói: “Bao đao quý báu như vậy, thanh đao này ắt hẳn rất có lai lịch. Mà nó đã có lai lịch, bất luận thế nào cũng không đến mức
không hợp với bao đao. Nhưng ta lại thấy thanh đao này đút trong bao có
phần bị lệch, hơn nữa còn khẽ đung đưa, dường như trong bao đao có
khoảng trống, không vừa khít với lưỡi đao. Nếu không phải chiếc bao đao
này không cùng cặp với lưỡi đao, vậy thì nhất định là đao đã gãy.”
Người áo đen nghe tới đây thì phần nào đã bớt nghi ngờ, nhưng một nỗi nghi
hoặc khác lại dâng lên, những lời giải thích này thoạt nghe thì hợp tình hợp lý nhưng thực sự không nên được nói ra từ miệng một đứa bé. Trừ phi có người lớn dạy cho từ trước, nếu không một đứa bé mới hơn mười tuổi
làm sao có thể hiểu được nhiều đạo lý đến vậy, hơn nữa khả năng quan sát tỉ mỉ như thế cũng thực khiến người ta thán phục. Nếu đối phương là một tay giang hồ lão luyện thì không nói làm gì, nhưng đây rõ ràng là một
đứa bé miệng còn hôi sữa, làm sao có được cái nhìn chuẩn xác như vậy?
“Ngươi là ai?” Người áo đen càng nghĩ càng kinh hãi, sắc mặt trở nên lạnh
lùng, nếu không phải sau khi vận công quan sát thấy bốn phía xung quanh
không hề có người mai phục, hắn còn tưởng rằng mình đã rơi vào bẫy của
kẻ địch.
“Ta?” Đứa bé đưa tay chỉ vào mũi mình, nói với giọng hết
sức khoa trương: “Đi không thay tên, ngồi không đổi họ, công tử nhà
Dương thiết tượng ở Thanh Thủy trấn, Dương Kinh Huyền chính là ta.” Ban
đầu nó còn cười hì hì cợt nhả, nhưng về sau thấy sắc mặt người áo đen
không được thân thiện cho lắm, rốt cuộc đã có chút sợ hãi, giọng nói
càng lúc càng thấp, đến cuối cùng còn rụt rè bổ sung thêm một câu: “Ông
cứ gọi ta là Tiểu Huyền cũng được.”
Người áo đen rốt cuộc đã buông bỏ mọi điều cố kỵ, cất tiếng cười ha hả. Đứa bé này đã là con của Dương thiết tượng, ắt hẳn gia học uyên thâm, sự hiểu biết về vũ khí vượt hẳn
người thường, có thể nhìn ra trong bao đao của hắn là thanh đao gãy cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ từ việc này cũng có thể đoán ra cha nó ắt hẳn có bản lĩnh phi thường, hắn đến đây một chuyến coi như không uổng phí.
Cũng không phải người áo đen đã thu hết sự phòng bị, chỉ là hắn khá tự tin
về hành tung của mình, liệu chừng kẻ địch tuy lợi hại nhưng không đến
mức thần thông như thế, nếu không hắn sớm chỉ còn nước buông tay chịu
trói rồi, làm gì có sức mà đối chọi với kẻ đó suốt mấy năm.
“Tiểu
Huyền, mau dẫn ta đi gặp cha ngươi!” Trên mặt lộ nét cười, người áo đen
vỗ nhẹ con tuấn mã, nghiêm túc nói. “Sau đó ta sẽ cho ngươi cưỡi con Hỏa Vân Câu này hai canh giờ.”
“Tốt quá rồi, người trong giang hồ nói lời phải giữ lấy lời, ông không được ăn gian đâu đấy!” Tiểu Huyền cả
mừng, tung tăng chạy về phía trước, nhưng sau đó chợt dừng lại, ngoảnh
đầu, chắp tay hỏi: “Không biết hảo hán tôn tính đại danh là gì?”
Người áo đen thấy Tiểu Huyền làm bộ làm tịch như thế thì không sao nhịn được
cười, cũng học theo bộ dạng của nó mà cúi người chắp tay, cười rộ, nói:
“Mời Dương huynh! Tại hạ đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Mị Vân
giáo hữu sứ Phùng Phá Thiên chính là ta!”
Tiểu Huyền dẫn Phùng Phá Thiên vào trong trấn, đi thẳng về phía tây. Thanh Thủy trấn này tuy nhỏ hẹp, dân cư không nhiều nhưng đường sá lại khá rộng rãi, Hỏa Vân Câu có thể thoải mái bước đi mà không bị gò bó chút nào. Có điều, nơi đây
chẳng mấy khi có người lui tới, mọi người trong trấn chưa từng được thấy thớt ngựa nào thần tuấn thế này, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
Phùng Phá Thiên thấy trên đường không ngừng có người vẫy chào Tiểu Huyền,
thái độ vô cùng thân thiết, nghĩ bụng thằng nhóc này chắc hẳn là người
bản địa, một chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng rốt cuộc đã tan biến
hẳn. Hắn ngồi ở ngôi cao trong Mị Vân giáo, tất nhiên hiểu cách mua
chuộc lòng người, bèn lập tức thu mối tâm tư, mặt nở nụ cười, ra chiều
như đang đi thăm họ hàng thân thích, không hề khiến ai nghi ngờ.
Khu vực phía tây Thanh Thủy trấn là một vùng núi hoang vu, cỏ cây rất ít, chỉ có một ngôi nhà cỏ cô quạnh nằm trên sườn núi, phía trước nhà
không treo biển hiệu, chỉ có một chiếc lò sắt, một tấm đe sắt, xung
quanh bày la liệt những công cụ dùng để rèn sắt. Trong lò lác đác mấy
đốm lửa đã sắp tàn, trên chiếc đe sắt cũng loang lổ những vết han gỉ,
xem chừng thường ngày chẳng có mấy người đến đây, việc làm ăn không được tốt lắm.
Ti