
bản thân khó mà địch lại võ công tuyệt thế của Minh Tướng quân nên chỉ
một lòng nghiên cứu Chú Binh thần lục của phái Binh Giáp mà Đỗ
Tứ lưu lại, chờ ngày sau chế thành Hoán Nhật tiễn trợ giúp Ám khí vương
Lâm Thanh một tay, tất nhiên không muốn để lộ thân phận mà dẫn tới sự
truy bắt của quan phủ. Trong thời gian đó, y mưu sinh bằng nghề rèn sắt, cuộc sống tuy thanh bần nhưng khiến hành tung không bị tiết lộ ra
ngoài.
Đứa bé trai đó là nghĩa tử mà y thu nhận sáu năm trước, đặt tên là Kinh Huyền, muốn qua đó bày tỏ sự quan tâm đối với Thâu Thiên
cung và Hoán Nhật tiễn. Có điều, Tiểu Huyền vì hồi nhỏ gặp cơn biến cố
nên mất hết ký ức trước đây, Hứa Mạc Dương thương xót thân thế của nó, ở vùng sơn dã lại chẳng có việc gì làm, bèn truyền hết cho nó một thân sở học, nhưng chưa nói cho nó biết chút gì về thân thế của mình. Tiểu
Huyền trước giờ vẫn luôn cho rằng mình chính là con ruột của Hứa Mạc
Dương.
Nghe Phùng Phá Thiên nói rõ lai lịch, Hứa Mạc Dương trầm
ngâm suốt hồi lâu. Y biết nơi này nằm trong phạm vi thế lực của Mị Vân
giáo, nếu không đáp ứng giúp Phùng Phá Thiên nối lại Việt Phong đao,
việc này ắt không thể kết thúc một cách êm đẹp, huống chi lúc này y còn
muốn hỏi han một số tin tức từ Phùng Phá Thiên, vì thế bèn cất tiếng:
“Không giấu gì Phùng huynh, ta ẩn cư ở nơi đây thực ra là để né tránh sự truy sát của kẻ thù. Giúp huynh nối bảo đao cũng không phải là không
được, chỉ mong huynh chớ nên tiết lộ hành tung của ta ra ngoài.” Y vẫn
chưa nắm được ý đồ thật sự của Phùng Phá Thiên, thầm nhủ cứ tạm thời
dùng lời nói trấn an đối phương trước đã, sau này sẽ tìm cơ hội chuyển
tới một nơi ở mới.
Phùng Phá Thiên thấy Hứa Mạc Dương đã đồng ý
giúp mình nối lại bảo đao, trong lòng cả mừng, bèn lập tức nói: “Dương
huynh yên tâm, việc ta đến đây không người nào hay biết, sau này tất
nhiên ta sẽ không tiết lộ hành tung của Dương huynh với bất cứ ai.”
Hứa Mạc Dương khẽ gật đầu, hỏi: “Chẳng hay Phùng huynh nghe ai nói mà biết
đến ta thế?” Câu hỏi này mới thực sự là mấu chốt, bởi mấy năm nay y vẫn
luôn ẩn cư ở nơi này, thỉnh thoảng mới tới thành Tự Vĩnh cách đây mấy
chục dặm để mua sắm ít đồ dùng, hiếm có người nào biết được nơi ở hiện
giờ của y. Nếu Phùng Phá Thiên không thể đưa ra một lời giải thích hợp
lý, sự nghi ngờ của y tất nhiên khó mà tan đi được.
Phùng Phá
Thiên chậm rãi đáp: “Ta được nghe Tuyên lão đại của Lê Hoa Xã kể về
Dương huynh. Chắc Dương huynh đã biết ta không hề nói dối.”
Tới
lúc này Hứa Mạc Dương mới giật mình hiểu ra. Năm xưa, trong U Minh cốc
nơi dãy Cách Vân ngoài Tái Ngoại, Ám khí vương Lâm Thanh từng dặn y lưu
lại hành tung của mình cho nữ tử đeo món đồ trang sức hình mặt trăng
khảm ngọc trong gánh hát đi lại trên giang hồ. Sáu năm nay, Lâm Thanh
không rõ tung tích, y từng đi khắp các khu chợ ở vùng lân cận để thăm dò tin tức nhưng chẳng thu hoạch được gì. Còn Lê Hoa Xã kia là một gánh
hát du đãng trên giang hồ, thường xuyên đi lại giữa hai vùng Điền, Việt[5'>. Năm ngoái, Hứa Mạc Dương vô tình bắt gặp bọn họ trong thành Tự Vĩnh,
lại vừa khéo nhìn thấy nữ tử đeo món đồ trang sức hình mặt trăng khảm
ngọc, bèn giả làm người thích xem kịch, ngầm làm quen, lưu lại địa chỉ.
[5'> . Điền là chỉ vùng Vân Nam, Việt là chỉ khu vực Quảng Đông, Quảng Tây - DG.
Nữ tử đó họ Tô, tên gọi Thiển Quân, tuy tuổi mới mười tám, đôi mươi, lại
quanh năm suốt tháng lênh đênh phiêu bạt nhưng vẫn không hề thiếu cái
khí chất phóng khoáng của nhi nữ giang hồ, hơn nữa còn thông minh, xinh
đẹp, nói năng đĩnh đạc, đường hoàng, hẳn là người rất có lai lịch. Hứa
Mạc Dương cô quạnh nhiều năm, tuy tự thẹn thua kém đối phương rất nhiều
nhưng vừa gặp mặt đã thầm xao động, lại vừa khéo gặp lúc trong gánh hát
có thanh kiếm gãy, y bèn thi triển chút bản lĩnh cỏn con nối liền thanh
kiếm, và việc này đã bị ông chủ gánh hát là Tuyên lão đại nhìn thấy. Vị
Tuyên lão đại đó hành tẩu giang hồ nhiều năm, quen biết rất nhiều kỳ
nhân dị sĩ, vừa nhìn thấy thứ kỹ thuật thần kỳ như vậy liền cố ý kết
giao với Hứa Mạc Dương. Hứa Mạc Dương thứ nhất là kinh nghiệm giang hồ
còn ít, thứ hai là những năm nay sống trong u uất, lòng vương đầy tâm
sự, chỉ sau mấy chén rượu, hào khí ngày xưa lại tràn về, tuy chưa từng
tiết lộ thân phận thực nhưng lại coi Tuyên lão đại là kẻ tri giao, còn
kết bái huynh đệ.
Lúc này, nghe Phùng Phá Thiên nói ra cái tên
Tuyên lão đại, Hứa Mạc Dương không biết nguyên cớ bên trong nhưng vẫn
thầm trách Tuyên lão đại tự tiện tiết lộ hành tung của mình. Có điều, y
cũng không tiện thoái thác, đành nói: “Đã như vậy, xin Phùng huynh hãy
đợi một lát, giờ ta đi nối đao cho huynh ngay đây. Ta cũng không cần
huynh cảm tạ gì, chỉ là ngày sau nếu có ai hỏi tới, mong huynh đừng nói
ra tên của ta là được.”
Phùng Phá Thiên chú tâm quan sát, thấy
dáng vẻ của Hứa Mạc Dương chân thành, bèn cung kính nói: “Dương huynh
yên tâm, nếu không phải việc này có liên quan tới tính mạng của ta,
Tuyên lão đại sẽ không dễ dàng tiết lộ tung tích của Dương huynh như vậy đâu. Huống chi, nếu có thể