
ểu Huyền gọi liền mấy tiếng mà không thấy ai đáp lại,
bèn ngoảnh đầu nói với Phùng Phá Thiên: “Cha ta lên núi lấy đá rồi,
chẳng biết bao giờ mới về, nếu ông không có việc gì khác thì cứ ở lại
đây đợi. Ta...” Nó đưa mắt nhìn Hỏa Vân Câu, muốn nói song lại thôi, rõ
ràng là muốn được thử cưỡi ngựa.
Phùng Phá Thiên nghĩ bụng, nghe
người giới thiệu mình đến đây nói, Dương thiết tượng kỹ nghệ siêu quần,
thuật rèn sắt thiên hạ vô song, vốn cho rằng nhất định là một nhân vật
nổi danh trên giang hồ, chẳng ngờ nơi này lại hoang vắng như vậy, xem
chừng thường ngày cư dân xung quanh cũng chẳng mấy khi đến rèn đúc đồ
sắt, thực không rõ tại sao ông ta lại ở lại đây, chẳng lẽ là một bậc cao nhân lánh đời? Chi bằng mình hãy hỏi đứa bé này một chút, không chừng
có thể thăm dò được lai lịch của ông ta.
Phùng Phá Thiên lập tức
xuống ngựa, giao dây cương cho Tiểu Huyền. Tiểu Huyền cả mừng nhận lấy
nhưng Phùng Phá Thiên lại không buông tay. “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đến nơi này đã được bao lâu?”
Tiểu Huyền sớm đã cảm thấy ngứa ngáy như có kiến bò trong bụng, lại sợ Phùng Phá Thiên đổi ý, đành trả lời:
“Từ nhỏ ta đã sống ở đây, năm nay mười hai tuổi.”
Phùng Phá Thiên lại hỏi: “Thế mẹ ngươi đâu?”
Tiểu Huyền chấn động, trên mặt hiện lên một vẻ hết sức kỳ quái, khẽ lắc đầu, đáp: “Ta không biết. Ta từ nhỏ đã sống với cha, mỗi lần hỏi đến mẹ ta,
ông ấy đều thở dài một hơi, sau đó không chịu nói gì.” Nói tới đây, nó
bất giác hơi cụp mắt xuống.“Ta nghĩ, chắc bà ấy đã qua đời rồi.”
Phùng Phá Thiên tuy đã xông pha giang hồ nhiều năm, lòng dạ cứng rắn, nhưng
thấy một đứa bé thông minh, lanh lợi như vậy kể ra thân thế đáng thương
thì cũng động lòng trắc ẩn, không nỡ hỏi tiếp. Hắn buông sợi dây cương,
cẩn thận dặn dò: “Ngươi cẩn thận một chút, con ngựa này rất nóng nảy,
nhớ đừng để bị ngã đấy!”
Tiểu Huyền cười hì hì một tiếng, đưa tay
khẽ vuốt bờm Hỏa Vân Câu. “Cha ta nói rồi, ngựa hiểu tính người, chỉ cần ông tốt với nó, nó cũng sẽ tốt với ông. Hỏa Vân lão huynh, huynh nói
xem có đúng như vậy không nào?” Nói đến câu cuối cùng, nó kiễng chân
lên, kề sát chiếc tai nhọn của con ngựa mà khẽ thì thầm.
Phùng Phá Thiên thấy Tiểu Huyền thú vị như vậy, không kìm được khẽ mỉm cười.
“Tiểu Huyền, con làm gì đấy?” Một giọng nói vọng tới từ đằng xa. Phùng Phá
Thiên ngước lên nhìn, thấy một đại hán vận áo xanh đang bước như bay từ
trên sườn núi xuống, hai tay xách theo hai chiếc giỏ lớn, tốc độ cực
nhanh, chỉ sau một thoáng đã tới trước ngôi nhà cỏ.
Tiểu Huyền hạ
thấp giọng nói với Phùng Phá Thiên: “Ông đừng nói ra chuyện chúng ta
đánh cược, cha ta không cho phép ta ra ngoài khoe mẽ đâu.” Nhìn vẻ mặt
sợ hãi của nó thì chắc hẳn thường xuyên đánh cược với người ta, e là còn vì thế mà phải chịu không ít nỗi khổ.
Phùng Phá Thiên chăm chú
quan sát người vừa tới, không kìm được thầm khen ngợi. Vị Dương thiết
tượng này lưng hùm eo gấu, vai rộng ngực nở, mày rậm râu dài, mắt sáng
như sao, cực kỳ tráng kiện... Trong hai chiếc giỏ kia đựng đầy những
khối đá lớn, e là phải nặng tới mấy trăm cân, vậy mà vẫn có thể xách
theo dễ dàng, hiển nhiên là có võ công không kém. Nhìn tướng mạo thì còn chưa tới bốn mươi tuổi, rõ là vẫn đang trong độ tráng niên, vậy nhưng
hai hàng tóc mai đã điểm bạc.
Phùng Phá Thiên cung tay, nói: “Tại hạ Phùng Phá Thiên, đến xin Dương huynh giúp nối lại một món binh khí.”
Dương thiết tượng khom người đáp lễ, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc. “Làm sao Phùng huynh lại tìm được tới nơi này?”
Phùng Phá Thiên cung kính đáp: “Có một vị bằng hữu giới thiệu ta tới đây. Y
nói kỹ thuật rèn đúc của Dương huynh thiên hạ vô song, bất kỳ món binh
khí bị hư hại nào vào tay Dương huynh đều có thể trở lại như mới, do đó
ta mới mạo muội tới làm phiền.”
“Tiểu Huyền, con không được động
đến con ngựa đó.” Dương thiết tượng nghiêm nghị đưa mắt liếc nhìn Tiểu
Huyền, sau khi thấy Tiểu Huyền trề môi lùi qua một bên mới lại quay sang nói với Phùng Phá Thiên: “Huynh đài ắt hẳn đã nhận nhầm người rồi.
Dương mỗ chỉ là một kẻ thôn phu nơi sơn dã, thường ngày giúp đỡ thôn dân sửa cái lưỡi cày, vá chiếc nồi thủng, làm gì có cái gọi là thuật rèn
đúc thiên hạ vô song. Chỉ e Phùng huynh đã phí công đi chuyến này rồi!”
Phùng Phá Thiên nghe Dương thiết tượng nói vậy thì đời nào chịu tin, đoán
chừng y ẩn cư nơi đây lâu năm, tất nhiên không muốn để lộ tung tích,
trước tiên chỉ đành lấy lợi mà dụ. Hắn bèn cởi thanh đao đeo bên hông
phải ra, đưa tới bằng hai tay. “Không giấu gì Dương huynh, thân phận của tiểu đệ thực ra là Xích Xà hữu sứ của Mị Vân giáo. Thanh bảo đao này có tên gọi “Việt Phong”, là bảo vật trấn giáo của bản giáo. Nếu Dương
huynh có thể giúp đỡ nối lại thanh đao này, trên dưới Mị Vân giáo nhất
định sẽ cảm kích vô cùng, ắt có hậu lễ dâng lên.”
“Xích Xà hữu sứ? Cái tên này thật... đáng... yêu!” Trước mặt cha, tuy Tiểu Huyền đã tỏ
ra ngoan ngoãn hơn nhiều nhưng vừa nghe thấy cái tên kia vẫn buột miệng
thốt lên. Có điều, nó vốn muốn nói cái tên này thật đáng sợ nhưng lại bị Dương thiết tượng