
bên môi.
Âm thanh chói tai vừa vang lên, hai ngón tay bám trên bức
rèm liền động đậy, rồi cả cánh tay lại một lần nữa đưa lên cao. Ngón tay, bàn
tay, cổ tay, khuỷu tay và vai bắt đầu chuyển động một cách nhịp nhàng theo tiết
tấu, dần lộ ra khỏi bức màn kia. Nữ tử bên trong vốn đang nằm, bây giờ dường
như đã chậm rãi ngồi dậy, tại nơi tận cùng của cánh tay rốt cuộc đã có thể nhìn
thấy một mái tóc mây bồng bềnh. Nhưng mái tóc đó lại có màu vàng kim bóng bẩy,
hơn nữa còn hơi uốn lượn, khác hẳn với nữ tử Trung Nguyên, lúc này đang buông
xõa trên chiếc cổ trắng ngần như ngọc, hệt như một chiếc áo có màu sắc sặc sỡ.
Mọi người đoán đây ắt hẳn là một nữ tử dị tộc, đều mở to mắt để được nhìn rõ
phương dung. Nhưng nàng ta mãi vẫn không chịu để lộ khuôn mặt, chỉ có mái tóc
vàng kia là không ngừng dập dềnh nơi mép bức rèm, khiến người ta ngứa ngáy
trong lòng.
Âm thanh Ninh Hồi Phong thổi ra lại càng dồn dập, và tựa như
để đáp lại âm thanh ấy, một khuôn mặt trắng như tuyết chậm rãi ló ra từ phía
sau tấm rèm. Mọi người nín thở nhìn kĩ, quả nhiên là một nữ tử ngoại tộc diễm
lệ vô song.
Tuy Tiểu Huyền từ nhỏ đã sống ở Thanh Thủy trấn, từng gặp
không ít nữ tử người Miêu, người Dao nhưng một nữ tử tóc vàng, mắt xanh thế này
thì bình sinh mới được thấy lần đầu, nhất thời tròn xoe đôi mắt nhìn đăm đăm
vào khuôn mặt trắng đến mức như trong suốt ấy. Dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của
người Trung Nguyên thì rất khó nói nữ tử này xấu hay đẹp, chỉ là làn da kia
thực quá trắng, quá khác thường, Tiểu Huyền liền thấp giọng nói với Thủy Nhu
Thanh ở bên cạnh: “So với nàng ta thì cô thật giống một khối than đen đấy!”
Thủy Nhu Thanh cả giận. Thực ra làn da nàng cũng rất trắng,
chỉ là trời sinh chủng tộc khác nhau, tất nhiên không thể so sánh với nữ tử dị
quốc kia. Nghe Tiểu Huyền nói như vậy, tuy biết rõ tên tiểu quỷ này cố ý chọc
tức mình nhưng nàng vẫn không kìm nén được, lại nghĩ nếu trở mặt quá lộ liễu
thì không hay, bèn lén giẫm mạnh một cái vào chân Tiểu Huyền dưới gầm bàn. Lần
này nàng đã sử chiêu Đạp Mai Tầm Phương trong Tùy Phong cước pháp gia truyền,
vô cùng mau lẹ, đừng nói là Tiểu Huyền võ công không cao, cho dù là một tay hảo
thủ bình thường trên giang hồ trong lúc không kịp đề phòng cũng không có cách
nào né tránh được. Huống chi lúc này tầm mắt Tiểu Huyền còn bị ngăn cách bởi
chiếc bàn, vì vậy nó đã bị giẫm một cú.
Thủy Nhu Thanh vừa hậm hực giẫm một cái đã lập tức hối hận,
vội vàng thu bớt lực. Tiểu Huyền tuy từng học võ công nhưng làm sao chịu nổi
tuyệt học của bốn đại gia tộc, may mà chiêu này lấy tốc độ làm chủ đạo, lực
phát ra không lớn, thêm vào đó Thủy Nhu Thanh đã kịp thời thu lực, nếu không
Tiểu Huyền lúc này đã bị gãy xương chân rồi.
Thủy Nhu Thanh vốn đang đợi Tiểu Huyền kêu đau, trái tim đập
thình thịch, nhủ thầm thường ngày trêu đùa nhau thì không sao nhưng trong tình
huống này, e là sẽ bị người ta cười chê. Chẳng ngờ Tiểu Huyền đã bị trúng một
cước nhưng vẫn im bặt, chẳng thấy kêu ca. Thủy Nhu Thanh ngoảnh đầu nhìn qua,
thấy mặt mũi Tiểu Huyền đỏ bừng nhưng lại không giống đang cố chịu đau, hơn nữa
cặp mắt nó còn nhìn chằm chằm về phía trước, có vẻ như hoàn toàn không biết
mình vừa bị giẫm vào chân. Nàng cảm thấy rất tò mò, nhìn theo hướng ánh mắt nó.
Lần này thì ngay đến Thủy Nhu Thanh cũng đỏ bừng mặt. Thì ra nữ tử dị tộc
trong rương kia đã chậm rãi đứng dậy, nhưng trên người nàng ta chỉ khoác một tấm vải mỏng màu hồng, cơ thể không ngừng uốn éo, đung đưa như con
rắn nước. Phía sau tấm vải, những vị trí như tay, chân, eo, ngực đều có
thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí đến khu vực thần bí kia cũng thoáng ẩn
thoáng hiện, thêm vào đó miệng nàng ta liên tục phát ra những tiếng rên
rỉ yêu kiều, khuôn mặt thì tràn đầy vẻ quyến rũ, những người có mặt đều
nhất thời chấn động, không ai nói được tiếng nào.
Cho dù còn chưa
hiểu gì về chuyện nam nữ nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Thủy Nhu Thanh
cũng cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng hai má, vội vàng cúi rạp xuống. Tới lúc này nàng mới hiểu tại sao Tiểu Huyền lại có biểu hiện như vậy, trong
lòng lại càng tức tối, liền giẫm cho nó một cú nữa.
“A!” Tiểu
Huyền kêu lớn một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người
trong sảnh. Ninh Hồi Phong như vô tình như hữu ý liếc mắt qua phía Lâm
Thanh rồi lại nhìn Tiểu Huyền, thôi không thổi vào chiếc ống nhỏ kia
nữa, cười nói: “Vị nữ tử người nước Đại Thực này tuổi vừa mười tám, từ
nhỏ đã tinh thông vũ đạo, còn từng được cao thủ Du Già[25'> huấn luyện, cơ thể mềm mại như không xương, quả thực là một trang tuyệt sắc hiếm có trên đời.”
[25'> . Tức Yoga - DG.
Lâm Thanh tuy có ngẩn ngơ trong khoảnh khắc nhưng ngay sau đó đã ngầm vận
huyền công, thủ vững linh đài. Lúc này thấy khuôn mặt Ninh Hồi Phong tuy cũng có mê đắm như những người khác trong sảnh nhưng cặp mắt vẫn sáng
rõ, trong lòng y không khỏi kinh hãi. Vừa rồi, trong thứ âm thanh kia rõ ràng có ẩn chứa thuật nhiếp hồn, võ công của tên Ninh Hồi Phong này quả là phức tạp mà tà dị, lại cộng thêm tâm kế sâu xa khiến người t