Pair of Vintage Old School Fru
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327133

Bình chọn: 9.00/10/713 lượt.

h Xuyên và Quan Minh Nguyệt đều hơi biến sắc mặt, Ninh Hồi

Phong khẽ mỉm cười, vỗ tay mấy cái. Lập tức có hai người áo đen đi vào, rồi cả

hai cùng lặng lẽ đứng bên cạnh chiếc rương lớn chờ đợi hiệu lệnh của Ninh Hồi

Phong.

Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, thần sắc nửa lo

nửa mừng. Nghe ý của Ninh Hồi Phong thì dường như không định liên minh với cả

Thái thân vương và Thái tử, nhưng tiếp theo đó hắn rõ ràng còn có lời muốn nói,

chẳng lẽ là định liên minh với phủ tướng quân? Lại nghĩ đến việc Quỷ Thất Kinh

còn chưa xuất hiện ở nơi này, hai người thầm nghĩ, chưa biết chừng hắn đã mang

theo hiệp ước gì đó với Cầm Thiên bảo trở về kinh phục mệnh rồi.

Ninh Hồi Phong cười hà hà, nói: “Nếu bây giờ mà tuyên bố Cầm

Thiên bảo liên minh với bên nào, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa việc này sẽ lan

truyền ra toàn thiên hạ. Miệng lưỡi người đời vô cùng đáng sợ, Cầm Thiên bảo dù

có thể chặn được thiên quân vạn mã nhưng cũng chưa chắc chặn được lời đồn trên

giang hồ, do đó ta và bảo chủ sau khi bàn bạc với nhau đã quyết định tặng cho

chư vị mỗi người một món quà. Đợi sau khi Tề huynh và Quan huynh mang món quà

này trở về kinh sư, Thái thân vương và Thái tử tự nhiên sẽ biết thái độ của Cầm

Thiên bảo, do đó việc này không cần công bố ở đây nữa. Bọn ta làm như vậy quả

thực cũng là bất đắc dĩ, xin Tề huynh và Quan huynh hãy lượng thứ cho!”

Những lời này của hắn quả thực nằm ngoài ý liệu của mọi

người. Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt đều thấp thỏm, đoán bụng liệu có phải

đối phương sớm đã qua lại với Cầm Thiên bảo rồi không, nếu không thì làm sao

chỉ vừa nhìn món quà đã biết được tâm ý của Cầm Thiên bảo? Chỉ là ngoài mặt, cả

hai đều không chịu tỏ ra yếu thế, ai cũng có vẻ điềm tĩnh, ung dung như thể sớm

đã biết trước nội tình, đồng thời ôm quyền, nói: “Xin nghe theo quyết định của

Ninh tiên sinh!”

Lâm Thanh và Trùng đại sư không đoán được Ninh Hồi Phong

định làm gì, thấy Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt đều tỏ vẻ như thế thì trong

lòng liền trào lên một tia bất an. Hành động tặng quà của Ninh Hồi Phong rất có

thể là kế hoãn binh, bề ngoài là không đắc tội với ai nhưng thực tế lại ngầm

liên minh với một phe. Có điều, những lời vừa rồi của hắn cũng hợp tình hợp lý,

khiến người ta không có chỗ nào để chỉ trích.

Vừa rồi bọn họ đã nghe ra trong rương có một nữ tử nhưng

thực không rõ Ninh Hồi Phong định an bài thế nào, đành lặng lẽ quan sát tình

hình. Dù sao bọn họ cũng là người ngoài, không thể tùy tiện can thiệp.

Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh nghe nói trong chiếc rương này

có chứa món quà chuẩn bị tặng cho hai người Tề, Quan thì đều cảm thấy rất tò

mò. Với lượng của cải nhiều không đếm xuể của Cầm Thiên bảo, một món quà tặng

há có thể tầm thường? Cả hai đều hận không thể lập tức mở chiếc rương đó ra xem

bên trong rốt cuộc có gì.

“Chiếc rương này tổng cộng có ba tầng, món quà ở tầng thứ

nhất là để tặng cho Diệu thủ vương.” Ninh Hồi Phong đưa mắt nhìn hai người áo

đen, ra lệnh: “Mở rương!”

Hai người áo đen bước lên phía trước mấy bước, cùng đưa tay

ấn vào hai bên thành rương, nhất tề quát khẽ một tiếng, đẩy mạnh vào giữa. Nắp

rương lập tức bị đẩy bay lên không trung, kế đó phần thành rương dài chừng hơn

hai thước phía bên trên nhanh chóng bị đánh vỡ vụn. Thủ pháp mở rương của bọn

họ hết sức khác thường, nắp rương rõ ràng đã được đóng đinh cố định vào rương,

vậy mà bọn họ không cần dùng dùi đục, chỉ dựa vào kình lực trên tay đã đẩy bay

được nắp rương lên, còn tung ra chưởng lực đánh vỡ vụn phần thành rương phía trên,

lại không làm vật bên trong bị tổn hại, nội lực như thế quả là không kém. Điều

hiếm có nhất là chiếc nắp rương kia bay thẳng lên không trung, không thấy bị

lệch chút nào, chứng tỏ lực đạo trên tay hai người này vừa khéo bằng nhau, hơn

nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý.

Trùng đại sư thấy hai người áo đen này có thân thủ mau lẹ,

phối hợp kín đáo thì trong lòng có chút kinh hãi nhưng miệng vẫn hờ hững nói:

“Cầm Thiên bảo ngọa hổ tàng long, công phu của hai gã thủ hạ này của Ninh huynh

đúng là không kém.” Chỉ nhìn công phu trên đôi tay của hai người này mà xét thì

chỉ e đã không kém các hảo thủ hạng hai trên giang hồ, vậy mà lại chỉ là hai gã

tùy tùng không rõ danh tính trong Cầm Thiên bảo, qua đó đủ thấy thực lực của

Cầm Thiên bảo không thể coi thường.

Ninh Hồi Phong cười, nói: “Chỉ là chút trò vặt thôi, đã

khiến Trùng huynh chê cười rồi.”

Phần thành rương phía trên vừa bị đánh nát, vật bên trong

lập tức lộ ra. Chỉ thấy có một luồng sáng màu đỏ chiếu ra ngoài khiến mọi người

trong sảnh nhất thời bị lóa mắt. Định thần nhìn kĩ, thì ra đó là một cây san hô

lớn cao chừng hơn một thước, tỏa ra ánh sáng màu đỏ vô cùng rực rỡ. Cây san hô

này được điêu khắc thành hình giả sơn, hết sức tinh tế, bên trên đó có thể nhìn

thấy đình đài, hành lang, cầu đá, thác nước... Một cây san hô lớn như vậy vốn

đã rất hiếm có, lại mất công đẽo tạc, giá trị quả thực không nhỏ.

Trên ngọn giả sơn còn có một hang động nhỏ, trong động có

đặt một viên ngọc màu trắng to cỡ quả trứng gà.