The Soda Pop
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327113

Bình chọn: 7.00/10/711 lượt.

là hơn hẳn môn

ngạnh công của Tề Bách Xuyên nhưng rõ ràng đẹp mắt hơn nhiều, khiến Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh không ngừng vỗ tay khen hay.

Trát Phong

lạt ma thấy Tề Bách Xuyên rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, bèn khẽ “hừ”

một tiếng coi thường. “Thì ra võ lâm Trung Nguyên chỉ biết dùng mấy trò

đẹp mắt để lừa gạt người ta, phải thật sự động thủ thì mới biết được ai

là hảo hán.” Hắn nghĩ bụng, nếu Lâm Thanh không giúp ai, bên mình có bốn người thì dù thế nào cũng không thể thua Quan Minh Nguyệt được, do đó

mới nói như vậy.

Lâm Thanh cười, nói: “Đại sư nói vậy thực là sai

quá rồi. Cảnh giới tối cao của võ học Trung Nguyên là không đánh mà hàng phục được kẻ địch, nếu các cao thủ ở đây cũng học theo đám người mãi võ ngoài đường đi lăn lộn đánh đấm một phen, há chẳng phải rất mất phong

độ ư?” Những lời này của y rõ ràng là đứng về lập trường của phe Thái

tử, Quan Minh Nguyệt mừng rỡ ra mặt, sắc mặt Tề Bách Xuyên thì tái xanh.

“Thú vị lắm, thú vị lắm!” Long phán quan cười rộ. “Ta là một kẻ võ biền, chỉ biết rượu đến thì cạn, nào có từng nghĩ trong việc uống rượu cũng có

nhiều trò hay như thế.” Cũng không thấy hắn làm động tác vận khí nào

nhưng lời vừa dứt, rượu trong chiếc chén trên bàn đã đột ngột bay lên,

đổ cả vào miệng hắn. Thủ đoạn này so với hai người Tề, Quan vừa rồi thì

khó hơn nhiều, không phải người có nội công thượng thừa thì quyết không

làm được, càng hiếm có hơn là tay chân hắn đều không động đậy, nội lực

được sử ra một cách hết sức tự nhiên. Những người đang có mặt ở đó bao

gồm cả Lâm Thanh và Trùng đại sư nhất thời đều biến sắc mặt, lối phát

lực cách không ngược hướng như thế bọn họ quả thực chưa từng nghe nói

đến. Long phán quan tuy đứng cuối cùng trong sáu đại tông sư tà phái

nhưng quả nhiên không phải chỉ có hư danh, chỉ dựa vào tu vi nội lực như vậy cũng đã hơn xa những người ở đây rồi. Tên Trát Phong lạt ma vốn

luôn tỏ ra kiêu ngạo, lúc này cũng không khỏi cả kinh, vội vã thu lại vẻ ngông cuồng.

Ninh Hồi Phong cười tủm tỉm liếc nhìn Lâm Thanh, dường như muốn xem xem y chuẩn bị uống chén rượu này như thế nào.

Trong lòng Lâm Thanh máy động, biết dụng ý của Ninh Hồi Phong và Long phán

quan khi làm như thế. Trên giang hồ, điều quan trọng nhất chính là võ

công, chỉ khi thể hiện được thực lực hơn người thì mới có thể được người khác tôn trọng, lời nói cũng sẽ có trọng lượng hơn, nếu không dù nói

nhiều đến mấy cũng là vô dụng. Do đó, vừa rồi Long phán quan mới không

tiếc dùng võ công để khuất phục bọn họ, như vậy bất kể Cầm Thiên bảo có

đưa ra quyết định gì thì những người bên cạnh cũng phải suy nghĩ kĩ

trước khi có dị nghị.

Lâm Thanh cười nhạt, nói: “Tiểu đệ không ưa

uống rượu, xin được học theo thủ pháp của Quan huynh thôi!” Rồi y cũng

học theo Quan Minh Nguyệt, đặt tay phải lên bình rượu, quả nhiên có một

tia rượu từ trong miệng bình bắn ra, sau đó tà tà chảy vào chiếc chén để trên bàn, không sai lệch chút nào.

Trát Phong cười lạnh, nói: “Hàm Đan học bộ[21'>, Đông Thi hóa trang.” Khá khen cho hắn nhớ được hai câu thành ngữ, tiếc rằng lại nói nhầm Đông Thi hiệu tần[22'> thành Đông Thi hóa trang. Mọi người đều cố nhịn cười, duy có Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh là chẳng kiêng dè gì, cười ha hả. Trát Phong hằn học

trừng mắt nhìn hai người, không hiểu ra sao. Tiểu Huyền và Thủy Nhu

Thanh cười đến không thở nổi, cũng chẳng để tâm đến việc giải thích cho

Trát Phong. Lúc này sắc mặt Trát Phong đã đỏ bừng, nếu không vì có Lâm

Thanh ở bên cạnh thì e là đã căm phẫn ra tay.

[21'> . Thời

Chiến Quốc, người quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng có dáng đi đẹp.

Người nước Yên hâm mộ sang học cách đi đó, nhưng không học được lại còn

quên cách đi của mình, cuối cùng đành phải bò về. Câu nói này có ý chê

cười những người có thói học đòi, bắt chước - DG.

[22'> .

Thời Xuân Thu, ở nước Việt có nàng Tây Thi, thân hình yểu điệu, môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp, nhưng do bị bệnh tim nên thường dùng tay

ôm lấy ngực, mày thì chau lại. Dù vậy, tư thế đó của nàng cũng dễ

thương, rung động lòng người. Nhà bên có nàng Đông Thi xấu xí, thấy vậy

cũng bắt chước làm theo, người ta nhìn vào lại thấy càng xấu xí hơn. Câu nói này có ý tương tự Hàm Đan học bộ - DG.

Ninh Hồi Phong chậm rãi nói: “Đại sư xin hãy nhìn kĩ một chút, thủ pháp này của Lâm huynh khá khác với Quan huynh.”

Trát Phong thấy mọi người đều nhìn không chớp mắt vào bàn tay Lâm Thanh,

trên khuôn mặt lộ rõ vẻ khâm phục, bèn định thần nhìn kĩ. Tới lúc này

hắn mới phát hiện tuy Lâm Thanh cũng dùng nội lực để đẩy rượu từ trong

bình ra ngoài như Quan Minh Nguyệt nhưng chén rượu đó rót suốt hồi lâu

vẫn không đầy, lúc nào rượu cũng ở mức nửa chén, tựa như một cái động

không đáy vậy.

Thì ra tia rượu kia thoạt nhìn thì tưởng như chỉ có một dòng nhưng thực chất lại không phải, một nửa rượu trong đó là chảy

từ bình ra chén, nửa còn lại thì chảy ngược từ chén vào bình. Phải biết

rằng Lâm Thanh thân là Ám khí vương, nếu luận về công phu trên đôi tay, e là khắp thiên hạ này không người nào so được. Y làm như thế chẳng qua