
giết gà dùng dao mổ trâu, tuy vẫn chưa thể so với nội lực bá đạo của
Long phán quan nhưng sự tinh diệu trong phép sử lực thật khiến người ta
được mở rộng tầm mắt.
Quan Minh Nguyệt có ý lôi kéo Lâm Thanh nên
cố kìm nén sự đố kỵ trong lòng, luôn miệng khen hay. Trùng đại sư cũng
nảy lòng hứng thú, bèn cười, nói: “Lâm huynh không ưa uống rượu, nhưng
ta đây không những là tửu quỷ, còn là một kẻ lười, bây giờ xin được mượn rượu của Lâm huynh để dứt cơn thèm rượu.” Nói rồi bèn há miệng hít một
hơi, tia rượu trong chén của Lâm Thanh đột nhiên tách ra một dòng bay về phía miệng của Trùng đại sư, nhưng tia rượu bay ra từ trong bình thì
vẫn tiếp tục chảy đều, rượu trong chén luôn duy trì ở mức nửa chén không hề thay đổi.
Nhìn thấy cảnh tượng như làm ảo thuật này, mọi người đều nhất tề vỗ tay như sấm động, Tiểu Huyền thì lại càng hưng phấn đến
nỗi mặt mũi đỏ bừng, vỗ đến đau rát hai tay. Tề Bách Xuyên và Quan Minh
Nguyệt không biết Trùng đại sư là ai nhưng thấy thủ pháp ông sử ra thì
đều nhìn ông bằng con mắt khác, nghĩ bụng không biết Lâm Thanh kiếm đâu
ra một tay cao thủ tuyệt đỉnh thế này. Trát Phong thì mặt mũi trắng
bệch, tới lúc này mới biết bên ngoài trời còn có trời, bên ngoài người
còn có người, bèn ngây người, há hốc miệng, không nói thêm được câu nào.
Ninh Hồi Phong cười vang. “Chén rượu này được uống thú vị quá, khiến tiểu đệ đây cả đời khó quên.”
“Đều là nhờ Ninh huynh biết cách mời rượu.” Lâm Thanh mỉm cười thu công lực, đoạn nhìn thẳng vào mắt Ninh Hồi Phong, hờ hững nói: “Rượu cũng đã uống rồi, có phải Ninh huynh nên đưa món ăn chính ra rồi không?”
Tề
Bách Xuyên lần lượt được xem thần công của Long phán quan, Lâm Thanh và
Trùng đại sư, lòng dạ đã có chút nguội lạnh, bèn ôm quyền nói với Ninh
Hồi Phong: “Xin Ninh tiên sinh hãy nói ra quyết định của Cầm Thiên bảo,
bất kể kết quả thế nào, Tề mỗ cũng cam tâm tiếp nhận, rồi quay về thành
thực bẩm báo với Thái thân vương.”
Ninh Hồi Phong khẽ ho mấy
tiếng, sau đó lại cất tiếng cười dài, chỉ tay về phía chiếc rương lớn ở
giữa sảnh. “Món ăn chính đang ở trong này!”
Nghe Ninh Hồi Phong nói vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung
về phía chiếc rương cổ quái kia. Gian đại sảnh này vốn không lớn, mọi người
ngồi cách nhau không xa, nơi chính giữa sảnh đặt một chiếc rương lớn như vậy
thành ra trông khá chật chội, càng làm tăng thêm bầu không khí quỷ dị ở nơi
đây.
Lúc mọi người mới bước vào, nhìn thấy chiếc rương này đã cảm
thấy bên trong ắt hẳn có thứ gì đặc biệt, nhưng không sao đoán được Ninh Hồi
Phong rốt cuộc có ý đồ gì, do vậy tất cả đều im lặng, duy có Trát Phong là lớn
tiếng kêu lên: “Ninh tiên sinh định bày trò gì thế? Trong chiếc rương này có
thứ gì vậy?”
Long phán quan cười hà hà, nói: “Đại sư đừng nôn nóng, Ninh
tiên sinh đã phải mất rất nhiều công sức để chuẩn bị chiếc rương này cho mọi
người, nó có liên quan tới tất cả các vị ở đây.” Nghe hắn nói như vậy, mọi
người lại càng cảm thấy nghi hoặc, đều đưa mắt nhìn về phía Ninh Hồi Phong, chờ
hắn đưa ra lời giải đáp.
Thấy sự tò mò của mọi người đều đã bị khơi dậy, Ninh Hồi
Phong liền nở nụ cười hài lòng, cất cao giọng nói: “Các vị từ xa đến đây có thể
nói là đã rất nể mặt Cầm Thiên bảo ta, nhưng việc liên minh lần này thực sự đã
khiến Long bảo chủ và ta khó xử vô cùng. Không phải bọn ta sợ đắc tội với bên nào,
chỉ là Xuyên Đông ở cách kinh sư quá xa, được Thái thân vương và Thái tử coi
trọng như vậy, bọn ta quả thực vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, e rằng sau khi liên
minh rồi hai bên chỉ được cái tiếng bên ngoài mà thực chất không thể giúp gì
cho nhau.”
“Dưới gầm trời này không nơi nào không phải đất của nhà
vua.” Long phán quan mỉm cười tiếp lời. “Long mỗ tuy là người trong võ lâm
nhưng xưa nay luôn tuân theo pháp kỷ của triều đình. Cầm Thiên bảo tuy là bang
phái giang hồ nhưng cũng thường xuyên giúp đỡ quan phủ giữ gìn sự an định một
phương. Nếu có thể dốc thêm chút sức mọn cho trăm họ Xuyên Đông, ấy thực là
điều ta mong muốn.”
Ninh Hồi Phong và Long phán quan một kẻ xướng một người họa,
nói ra những lời khéo léo vô cùng, vừa không tỏ rõ thái độ sẽ liên minh với phe
nào, lại vừa không đắc tội với ai. Trong lòng mọi người đều thầm mắng “lão hồ
ly”, Tiểu Huyền thì lại nghe Thủy Nhu Thanh khẽ nói một tiếng “Ninh Hoạt Phong[23'>”,
cảm thấy rất tức cười, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được, lại đưa mắt nhìn
Thủy Nhu Thanh, gật đầu một cái thật mạnh, ngoài mặt thì vẫn cố tỏ ra bình thản
như không có chuyện gì.
[23'> . Đây là chữ
“hoạt” trong từ “giảo hoạt”, đọc hơi giống với chữ “hồi” - DG.
Ninh Hồi Phong nói tiếp: “Huống chi, xưa nay Thái thân vương
và Thái tử vẫn luôn chiếu cố cho Cầm Thiên bảo rất nhiều, chỉ cần Thái thân
vương và Thái tử có điều gì phân phó, Cầm Thiên bảo ắt sẽ nghe theo. Trên thực
tế, tuy chúng ta trước đây chưa từng liên minh nhưng cũng chẳng khác đã liên
minh là mấy. Lần này, nếu cùng ký với nhau một tờ hiệp ước, giấy trắng mực đen
rõ ràng, thực khó tránh khỏi bị người trên giang hồ nói này nói nọ...” Nói tới
đây, thấy Tề Bác