
ay lên ngăn Thủy Nhu Thanh lại, đoạn hờ hững nói với Trát Phong: “Đã là người chứng kiến thì tất nhiên không thể có quan hệ gì với chư vị ở
đây, chẳng lẽ đại sư lại muốn tìm một người giao hảo với đại sư, chỉ
nghe lời một phía của đại sư đến đây đảm nhiệm việc này?”
Trát
Phong nhất thời cứng họng. Tiếng Hán của hắn vốn không tốt, làm sao đủ
sức tranh luận với Trùng đại sư, trong cơn nôn nóng khuôn mặt đen thui
đã trở nên tím tái, bèn đưa mắt liếc nhìn Tề Bách Xuyên nhờ giúp đỡ. Kỳ
thực không phải Trát Phong không cố kỵ Lâm Thanh, chỉ là trên đường hắn
và Liễu Đào Hoa đã dan díu với nhau, thứ nhất vì muốn báo mối thù chịu
nhục ở Tam Hương các, thứ hai hôm nay Liễu Đào Hoa không thể tới đây,
vậy mà Lâm Thanh lại có thể nghênh ngang vào ngồi ở nơi này, hắn nhất
thời giận dữ, lại đoán chừng ở địa bàn của Cầm Thiên bảo, Lâm Thanh sẽ
không dám tùy tiện làm gì mình, do đó mới nói những lời khiêu khích như
vậy.
Trên đường đi, Tề Bách Xuyên cũng rất ghét thói kiêu căng,
ngang ngược của Trát Phong, thấy hắn nhìn về phía mình thì không muốn để ý đến nhưng hiềm vì mối quan hệ giữa hai bên nên đành miễn cưỡng nhìn
qua phía Trùng đại sư, cung tay nói: “Lời của vị nhân huynh này tuy rằng có lý nhưng nếu Ám khí vương thực sự không có quan hệ gì với các hệ
phái ở kinh sư thì thôi cũng đành, nhưng Lâm huynh và Quan huynh rõ ràng cùng là người trong Bát phương danh động, đây là việc mà người trong
thiên hạ ai ai cũng biết.” Ý của hắn là Lâm Thanh rất có thể sẽ giúp cho Quan Minh Nguyệt.
Quan Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc rằng
Tề huynh thành danh quá muộn, không thể đặt chân vào bộ Hình từ sáu năm
trước. Ám khí vương cho dù muốn làm quen với Tề huynh thì cũng hữu tâm
vô lực.”
Tề Bách Xuyên cả giận nhưng lời của Quan Minh Nguyệt đúng là sự thực. Sáu năm trước Lâm Thanh đã lừng danh ở kinh sư, còn hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, bất kể thế nào cũng không có cơ hội làm
quen. Nhưng nghe Quan Minh Nguyệt chế giễu bản thân ở chốn đông người
như vậy, hắn không sao nuốt nổi cơn giận này, bèn vỗ bàn đứng dậy định
trở mặt, rồi đột nhiên lại nghĩ như thế thật không hay, nhất thời ngây
người, không biết phải xuống thang thế nào.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giữa chốn giang hồ người tài nhiều xiết bao, những kẻ
gàn dở, cố chấp quyết không thể làm nên việc lớn. Tề thần bổ thanh tu
mấy năm, hai năm nay liên tiếp phá được mấy vụ án lớn, ngay đến đám
người ở vùng Xuyên Đông xa xôi bọn ta còn nghe danh, hiện giờ thực đã là một nhân vật nổi tiếng ở kinh sư rồi.” Ninh Hồi Phong đứng ra dàn hòa.
“Hơn nữa, sở dĩ ta mời Lâm huynh tới đây cũng vì để mọi người có cơ hội
làm quen. Có lẽ chư vị đã hiểu lầm, Lâm huynh chỉ đảm nhận duy nhất việc chứng kiến mà thôi, tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến quyết định
của Long bảo chủ, do đó ngàn vạn lần đừng làm tổn thương hòa khí vì
những điều không đáng.”
Long phán quan cười hào sảng, nói: “Ninh
tiên sinh nói đúng lắm, thực ra Cầm Thiên bảo sớm đã có quyết định về
việc liên minh rồi, một lát nữa Ninh tiên sinh sẽ thông báo với chư vị.”
Mọi người nghe hắn nói như vậy, trong lòng đều có chút căng thẳng.
Trát Phong đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ninh tiên sinh đừng giấu giếm nữa, hãy nói cho mọi người biết luôn đi!”
Ninh Hồi Phong khẽ mỉm cười, chậm rãi cầm chén rượu lên. “Tề huynh và Trát
Phong đại sư xin hãy ngồi xuống đã! Cầm Thiên bảo làm việc không chu
đáo, ta xin tự phạt mình một chén.” Nói xong, hắn một hơi uống cạn, sau
đó lại rót cho mình một chén rượu nữa, cười nói với mọi người. “Ninh mỗ
thân là chủ nhà, xin được kính chư vị thêm chén nữa, mong mọi người hãy
lấy đại cục làm trọng, bất kể Cầm Thiên bảo ta có quyết định thế nào
cũng đừng để xảy ra tranh chấp gì, coi như là nể mặt Cầm Thiên bảo.”
Tề Bách Xuyên thấy Ninh Hồi Phong và Long phán quan đều nói vậy là ngầm có ý bảo vệ cho mình, trong lòng thoải mái hơn một chút, liền kéo Trát
Phong ngồi trở lại ghế, cầm chén rượu đổ luôn vào miệng. Bỗng nghe trong cổ họng hắn phát ra một tiếng “cạch” khá lớn, thì ra ngụm rượu đó trở
nên giống một khối vật cứng bị hắn nuốt chửng vào bụng, thoạt nghe thì
như là hắn nuốt luôn cả rượu lẫn chén. Mọi người đều nghe nói Tề Bách
Xuyên xuất thân từ Kim Cương môn ở vùng Hoa Bắc, một thân ngạnh công
hiếm gặp địch thủ, nơi cổ họng vốn đều là xương mềm mà hắn có thể luyện
được đến mức cứng rắn như vậy, quả là danh bất hư truyền. Chỉ là bộ dạng của hắn vừa rồi thực có chút nực cười khiến Tiểu Huyền và Thủy Nhu
Thanh đều bật cười khúc khích.
“Đến uống chén rượu mà cũng muốn
thể hiện công phu sao?” Quan Minh Nguyệt “hừ” lạnh một tiếng. “Người ở
đây đều là cao thủ, chẳng rõ Tề huynh vừa múa rìu qua cửa Lỗ Ban hay là
định ném đá nhử ngọc?” Ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì nhưng tay phải thì
đã cầm lấy bình rượu trên bàn, ngón tay hơi động đậy, một tia rượu từ
trong bình bay ra, tà tà chảy vào trong chén, không sánh ra ngoài một
giọt nào. Rồi hắn chậm rãi cầm chén rượu đưa tới bên miệng, khuôn mặt
đầy vẻ ngạo nghễ. Thủ pháp này của hắn tuy không thể nói