
hết sức vững chắc rồi, nếu không ắt không thể chịu được sức
nặng như vậy.” Mọi người để tâm quan sát thì thấy quả nhiên là thế, đều
thầm khen ngợi.
Lâm Thanh thấy trên mặt Ninh Hồi Phong thoáng qua
một tia dị sắc, cũng không kịp suy nghĩ kĩ, buột miệng cười, nói: “Nếu
giấu sẵn mấy trăm tên đao phủ trên tầng trên của tòa tiểu lâu này, e là
người ở tầng dưới chưa chắc đã có thể phát hiện ra.”
Ninh Hồi
Phong cười rộ. “Lâm huynh nói đùa rồi, nếu Lâm huynh và Trùng huynh liên thủ, lại có hai nữ cao thủ của Phiên Thiên lâu và Ôn Nhu hương trợ
giúp, khắp thiên hạ này ai mà có bản lĩnh làm khó được? Đừng nói là Cầm
Thiên bảo nhỏ bé này, cho dù là phủ tướng quân cũng không có cái thực
lực ấy.”
Tiểu Huyền nghe Ninh Hồi Phong nói như vậy, không rõ tại
sao trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến câu thành ngữ “giấu đầu hở đuôi”.
Thấy Thủy Nhu Thanh làm mặt quỷ với mình, nó có chút tức giận, đang định phản bác mấy câu thì chợt thấy Hoa Tưởng Dung nháy mắt ra hiệu, ý là
đừng để bụng những lời trách cứ của Trùng đại sư, thế là đành nhẫn nhịn. Rồi nó nhìn về phía tòa tiểu lâu kia vẻ không phục, chợt phát hiện ra
một điểm kỳ quái, tòa tiểu lâu đó rõ ràng được xây dựng gần núi, vậy mà
lại nằm trên một khoảng đất trống trải, trông rất trơ trọi.
Thời
phong kiến, kỹ thuật xây dựng còn chưa phát triển, khi xây dựng phòng ốc cần phải xem xét môi trường xung quanh, như thế mới tiết kiệm được thời gian và sức lực, đây cũng chính là vấn đề của tòa tiểu lâu này. Tất
nhiên cũng không thể nói nhãn quang của Tiểu Huyền cao minh hơn Trùng
đại sư, chẳng qua lúc này tâm tư của Trùng đại sư đều đặt vào việc tìm
kiếm tung tích Quỷ Thất Kinh, do đó mới bỏ qua điểm kỳ lạ này. Còn Tiểu
Huyền vốn có kiến thức của Thiên Mệnh bảo điển trong đầu, rất
nhạy cảm với những chỗ không hợp lẽ thường, do đó trong số những người ở đây, Tiểu Huyền là người phát hiện ra điều này trước tiên. Có điều, nó
thấy Lâm Thanh và Trùng đại sư đều không tỏ vẻ gì khác lạ, nghĩ rằng
Trùng đại sư có kiến thức uyên thâm, cách xây dựng tòa tiểu lâu này ắt
có đạo lý gì đó mà mình không biết nên đành kìm nén tia nghi hoặc ấy
xuống đáy lòng, không dám nói thêm gì nữa.
Sau khi rảo bước đi
vào, thứ đập vào mắt đầu tiên là một chiếc rương gỗ lớn đặt ngay giữa
sảnh. Chiếc rương gỗ này cao tới tám thước, rộng khoảng năm thước, không biết có chứa thứ gì bên trong.
Xung quanh chiếc rương đó có bày
mười mấy chiếc ghế. Trên bốn chiếc ghế phía bên trái lần lượt là Tề Bách Xuyên, hai huynh đệ họ Triệu và Trát Phong lạt ma, ả Liễu Đào Hoa kia
thì không tới. Xem ra Tề Bách Xuyên quả nhiên không thể không nghe theo
lời Ninh Hồi Phong, chỉ dẫn theo ba người. Ngồi phía bên phải thì chỉ có duy nhất Quan Minh Nguyệt. Hai chiếc ghế ở chính giữa bỏ trống, không
cần nói cũng biết là ghế của Long phán quan và Ninh Hồi Phong, phía đối
diện với đó đã được bày sẵn năm chiếc ghế. Trên mỗi chiếc bàn ngay cạnh
ghế đều chỉ bày một ấm trà, một bình rượu cùng mấy chiếc chén.
Ninh Hồi Phong cung tay, cười nói với Lâm Thanh: “Vừa hay tin Lâm huynh và
Trùng huynh tới, ta liền sai thủ hạ chuẩn bị sẵn ghế ngồi. Nếu vừa rồi
Lâm huynh không chịu vào trang, như thế thì thực làm mất mặt ta lắm.”
Long phán quan cũng cười, nói: “Long mỗ xưa nay vốn tính đơn giản, không
thích bày quá nhiều thứ trên bàn, xin các vị cứ tự nhiên!”
Lâm
Thanh cũng không nói nhiều, ngồi luôn xuống ghế. Trùng đại sư, Tiểu
Huyền, Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung cũng lần lượt ngồi xuống. Chỉ là gian đại sảnh này khá hẹp, ngay phía trước mặt lại có đặt một chiếc
rương lớn, thành ra trông kỳ quặc vô cùng.
Tiểu Huyền loáng thoáng nghe thấy Thủy Nhu Thanh khẽ lầm bầm một câu “đồ nhỏ mọn”, trong lòng
hết sức tán đồng. Tuy nó từng cảm thấy hết sức tò mò về cuộc gặp gỡ này
nhưng sau khi đến rồi thì lại chẳng còn hứng thú gì nữa, cặp mắt chỉ
nhìn chằm chằm vào chiếc rương lớn kia.
Long phán quan rảo bước
quay trở lại chỗ của mình, Ninh Hồi Phong thì ghé đến bên tai Lỗ Tử
Dương, khẽ dặn dò mấy câu gì đó rồi ngồi xuống bên cạnh Long phán quan.
Lỗ Tử Dương và Điếu Ngoa quỷ đều không vào sảnh, chắc hẳn trong Cầm
Thiên bảo, ngoài Long phán quan thì chỉ có Ninh Hồi Phong là đủ tư cách
tham gia vào cuộc gặp gỡ cơ mật này. Bọn họ làm như vậy, thứ nhất là có
thể tỏ vẻ trịnh trọng, thứ hai là có thể làm mọi người bớt nghi ngờ.
Trùng đại sư đưa mắt liếc nhìn đám người Tề Bách Xuyên, Quan Minh Nguyệt,
thấy mấy kẻ bên phía Tề Bách Xuyên đều im lặng, không nói một lời, trên
mặt thấp thoáng địch ý, gã Trát Phong lạt ma kia thậm chí còn nhìn chằm
chặp vào Hoa Tưởng Dung vẻ hết sức dâm tà. Quan Minh Nguyệt khi nhìn
thấy Lâm Thanh thì “hừ” lạnh một tiếng, không biết thật sự có ý như vậy
hay chỉ làm bộ làm tịch để người của Cầm Thiên bảo cho rằng hắn và Lâm
Thanh có mâu thuẫn sâu sắc với nhau. Có điều ông cũng không mấy để tâm
tới việc này, chỉ mỉm cười nhìn Long phán quan, bàn tay phải giấu dưới
bàn thì lặng lẽ viết lên đùi Lâm
Thanh: “Trong rương có người.”
Lâm Thanh không đổi sắc mặt, đưa ngón tay tới viế