Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327180

Bình chọn: 7.5.00/10/718 lượt.

lại cố tình tỏ ra thần

bí, hạ thấp giọng nói với Lâm Thanh: “Thực không dám giấu, việc liên

minh khiến ta và Long bảo chủ cảm thấy khó xử vô cùng, bây giờ vẫn còn

đau đầu. Thái thân vương và Thái tử có ai là hạng dễ trêu chọc, bọn ta

nghĩ mãi vẫn không ra được cách nào hay, xin Lâm huynh hãy giúp đỡ đưa

ra chủ ý...”

Thủy Nhu Thanh nhếch miệng, khẽ “hừ” một tiếng, giành nói trước: “Nếu Ninh tiên sinh muốn nhờ Ám khí vương đưa chủ ý giúp thì cứ nói một tiếng là được, hà tất phải hạ chiến thư?”

“Thủy cô

nương có điều không biết, ta biết rõ các vị đều có việc quan trọng, nếu

lên tiếng nhờ vả thì chỉ e sẽ bị cự tuyệt, do đó mới mạo muội hạ chiến

thư với Lâm huynh, mục đích chỉ là mời được đại giá của các vị tới.”

Ninh Hồi Phong không đổi sắc mặt, nói năng rành rọt, dường như hoàn toàn không bị xao động trước câu nói của Thủy Nhu Thanh. Rồi hắn lại mỉm

cười nhìn Tiểu Huyền. “Đứa bé này có uyên nguyên khá sâu với Lâm huynh,

nếu ta có ý đối địch với các vị, chẳng bằng giữ nó làm con tin, hà tất

phải giao cho các vị làm gì? Đứa bé này thực chất không phải là chiến

thư, mà là tấm thiệp mời do Cầm Thiên bảo gửi tới cho Ám khí vương.”

Trùng đại sư vỗ tay cười rộ. “Phải lắm, phải lắm! Ninh huynh cam chịu mối

nguy hiểm bị Ám khí vương hiểu lầm, lại phí bao nhiêu tâm sức để tạo ra

một tấm thiệp mời như vậy, ngay đến kẻ xưa nay chẳng mấy để tâm tới việc đời như ta cũng phải vỗ tay khen hay cho cái dụng tâm vất vả của Ninh

huynh.”

Hai mắt Ninh Hồi Phong lóe sáng, miệng thì cười rộ. “Người trên giang hồ đều nói chỗ lợi hại nhất của Trùng đại sư không phải là

tuyệt chiêu giết người trong vô hình với tên gọi Thiết Hồn ảnh, mà là

tài ăn nói thiên hạ vô song, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư

truyền. Ninh mỗ xưa nay vốn cũng thích tranh hơn thua miệng lưỡi, lần

này thực muốn thỉnh giáo một phen.” Hắn đưa tay làm ra tư thế mời. “Nào

nào nào, xin mời các vị vào trang! Lâm huynh chớ trách ta đã dùng thủ

đoạn như vậy để mời huynh tới, tất cả đều vì Cầm Thiên bảo thôi. Giả như người của Thái thân vương và Thái tử nhìn thấy Ám khí vương và Trùng

đại sư cũng là khách quý của Cầm Thiên bảo ta, khi đàm phán bọn ta ắt sẽ được lợi hơn nhiều.” Hắn quả nhiên là người có tài biện bác, chỉ bằng

mấy câu đơn giản đã gạt bỏ được chuyện mình hạ chiến thư với Lâm Thanh

sang một bên.

Lâm Thanh thấy Ninh Hồi Phong tuyệt nhiên không nhắc tới phủ tướng quân và Quỷ Thất Kinh, không biết hắn rốt cuộc có ý đồ

gì. Kẻ này tâm kế quá sâu, nếu đặt lên bàn cân mà so sánh, chỉ e còn khó thuyết phục hơn Long phán quan nhiều. Y bèn khẽ cười nhạt, nói: “Ninh

huynh chớ nên tự coi rẻ mình. Với thanh thế của Cầm Thiên bảo ở đất

Xuyên Đông, cần gì phải nhờ bọn ta đến trợ uy giúp. Còn về việc đàm

phán, có câu rằng phép vua thua lệ làng, thế lực ở kinh sư dù có lớn đến mấy thì cũng khó làm lay động được căn cơ mấy chục năm của Cầm Thiên

bảo ở đất Thục, do đó Cầm Thiên bảo vốn chẳng cần nể mặt các thế lực ở

kinh sư. Ninh huynh đã muốn nghe ý kiến của ta, vậy thì ta cho rằng Cầm

Thiên bảo chẳng cần liên minh với ai làm gì, dù sao nơi này cũng cách

kinh sư quá xa, nếu thật sự liên minh với một hệ phái nào đó, Cầm Thiên

bảo chưa chắc đã thu được lợi ích, mà trên giang hồ chín người mười ý,

đến lúc đó Cầm Thiên bảo rất dễ bị mang tiếng trèo cao, thành ra lại bị

người ta coi thường. Do đó việc này nên quyết định thế nào, xin Long bảo chủ và Ninh huynh hãy suy nghĩ thật kĩ!” Những lời này của y, bề ngoài

là nói với Ninh Hồi Phong nhưng thực chất là cố ý nói cho Long phán quan nghe.

Trùng đại sư thấy Ninh Hồi Phong và Long phán quan đưa mắt

nhìn nhau, dường như có chút xao động, bèn cười, nói: “Lời này có lý

lắm! Có điều Long bảo chủ và Ninh tiên sinh chắc hẳn sớm đã đưa ra quyết định rồi, chưa biết chừng lại tình cờ trùng hợp với ý của Lâm huynh!”

Ông và Lâm Thanh một người đấm một người xoa, đây là đối sách đã được

bọn họ định ra từ trước.

Ninh Hồi Phong cất tiếng cười rộ, nói:

“Lâm huynh và Trùng huynh đã nhìn được thấu triệt như vậy, ta cũng không giấu hai vị nữa, Cầm Thiên bảo quả thực đã có quyết định, vừa rồi ta

chẳng qua chỉ thử thái độ của Lâm huynh mà thôi. Điều hiếm có là Lâm

huynh đã chẳng ngần ngại gì nói ra ý kiến của mình, đợi lát nữa ta nhất

định phải mời Lâm huynh vài chén mới được.”

Lâm Thanh thấy Ninh

Hồi Phong một lòng muốn mời mấy người bên mình vào trang, mà Long phán

quan cũng không có chút dị nghị, để mặc cho Ninh Hồi Phong làm vậy,

trong lòng thoáng sinh nghi, bèn lấy lùi làm tiến. “Long huynh và Ninh

huynh đã bận rộn như vậy, chi bằng mấy hôm nữa bọn ta sẽ lại tới bái

phỏng.”

Ninh Hồi Phong cười, nói: “Lâm huynh và Trùng huynh đều là người mà ta ngưỡng mộ đã lâu, nếu cứ để các vị đi như thế này, vị chủ

nhà ta đây thực là mất mặt, hơn nữa cũng khiến mọi người cho rằng Cầm

Thiên bảo quá nhỏ nhen.” Hắn khẽ ho một tiếng rồi lại hạ thấp giọng,

nói: “Huống chi trong trang còn có không ít người quen cũ của Lâm huynh ở kinh sư, Lâm huynh không muốn vào gặp gỡ bọn họ một lát sao?”

Long phán qua


XtGem Forum catalog