Disneyland 1972 Love the old s
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327223

Bình chọn: 8.5.00/10/722 lượt.

âm Thanh, Trùng đại sư, Hoa Tưởng Dung,

Thủy Nhu Thanh và Tiểu Huyền cùng đi tới Khốn Long sơn trang. Lúc này đã là

buổi chiều, ánh dương nóng nực phủ khắp nơi nơi, xung quanh lại không có chỗ

râm mát nào khiến mỗi người đều cảm thấy có chút khó chịu. Duy có Trùng đại sư

vẫn đội chiếc nón lá kia, thành ra là người được mát mẻ nhất, suốt dọc đường

Tiểu Huyền liên tục khen ông có tài tiên tri khiến mọi người cười vang không

ngớt.

Lâm Thanh và Trùng đại sư đều có điều suy tư, trên đường lúc

nào cũng cẩn thận nhưng lại không thấy có sự dị thường nào, cả hai đều thầm

tính toán sau khi vào sơn trang nên ứng biến ra sao. Còn Tiểu Huyền đêm qua đã

được Lâm Thanh và Trùng đại sư tận tâm chữa trị, tuy thương thế vẫn chưa lành

hẳn nhưng chắc chắn sẽ không phát tác trong thời gian ngắn. Đêm qua nó cũng kể

hết với mọi người về cuộc sống với Hứa Mạc Dương tại Thanh Thủy trấn trong mấy

năm qua, dần dần đã trở nên thân quen với tất cả mọi người, suốt dọc đường đều

nói cười không ngớt, thấy chỗ này hoang vắng thì liền bàn luận về việc núi

Doanh Bàn sơn thanh thủy tú ra sao, rừng cây rậm rạp thế nào, đâu có trơ trọi

không thấy nổi một gốc cây như ở nơi đây, cảm giác thực giống như cái đầu trọc

lốc của hòa thượng, vô cùng nhạt nhẽo. Trên đường đi, giọng nói của nó là lớn

nhất, ngay đến Hoa Tưởng Dung xưa nay vốn dè dặt cũng liên tục bị nó chọc cười.

Thủy Nhu Thanh vẫn tiếp tục tranh cãi với Tiểu Huyền nhưng

Tiểu Huyền lại đang giận dỗi nàng, liền tỏ vẻ chẳng buồn để tâm đến. Thủy Nhu

Thanh không hiểu nguyên cớ do đâu, sau mấy lần như vậy thì cũng tức tối không

nói gì nữa. Hoa Tưởng Dung nhận ra một chút vấn đề, vì vậy mỗi lần thấy hai

người chuẩn bị tranh cãi là lại cố ý lái qua chuyện khác. Từ nhỏ đến lớn, nàng

chưa rời nhà đi xa bao giờ nhưng đọc sách rất nhiều, thường xuyên trích dẫn

điển cố khiến Tiểu Huyền nghe mà tấm tắc gật gù. Nó cũng hiểu rõ những việc mà

người nghe nên làm, thỉnh thoảng lại vỗ tay khen hay.

Thủy Nhu Thanh thấy Tiểu Huyền vui mừng, phấn khởi như thế

thì càng tức giận, bèn không nói gì nữa, bộ dạng có chút giống Tiểu Huyền hôm

qua, có miệng mà chẳng thể nói năng được gì.

Thấy chỉ còn cách Khốn Long sơn trang không đầy trăm bước chân nữa, mỗi

người đều cảm thấy có chút thấp thỏm, giọng nói của Tiểu Huyền cũng bất

giác nhỏ đi một chút. Lần này, tuy bọn họ không hề giấu giếm tung tích,

theo đường lớn đi thẳng tới đây nhưng dù sao cũng là khách không mời.

Lâm Thanh và Trùng đại sư vốn cho rằng Cầm Thiên bảo nhất định sẽ cho

người ngăn cản, còn nghĩ sẵn một phen đối đáp, chẳng ngờ trên đường đi

không thấy một bóng người, thực chẳng rõ kẻ địch chuẩn bị ứng phó ra

sao.

Trùng đại sư thấp giọng nói: “Trên đường tới đây, khắp nơi

đều có các trạm gác cả trong tối và ngoài sáng, có thể thấy sơn trang

này thường ngày nhất định được phòng vệ cực kỳ cẩn mật, vậy mà lúc này

lại chẳng thấy có kẻ nào đứng gác, thực khiến người ta phải nghi hoặc

không thôi.”

Hoa Tưởng Dung cũng tỏ ý tán đồng: “Theo lý mà nói

thì cuộc tụ hội lần này cực kỳ quan trọng với Cầm Thiên bảo, bên ngoài

sơn trang đáng lẽ phải được bố trí một lượng lớn trang đinh mới đúng,

nhưng tại sao xung quanh lại không thấy có một bóng người? Liệu có phải

Diệu thủ vương cố ý đưa tin giả cho chúng ta để chúng ta tới nhầm chỗ,

qua đó khiến việc liên minh giữa Cầm Thiên bảo và ba hệ phái ở kinh sư

không bị chúng ta quấy rầy?”

Lâm Thanh dường như hoàn toàn tin

tưởng vào tin tức mà Quan Minh Nguyệt đưa tới. “Cũng không hẳn vậy, Cầm

Thiên bảo xưa nay vốn chẳng khác nào bá chủ đất Xuyên, việc liên minh

với thế lực ở kinh sư dù sao cũng không thể làm quá lộ liễu, không phái

người canh gác cũng là lẽ thường. Tình hình bây giờ lại càng khiến ta

tin chắc rằng Cầm Thiên bảo chuẩn bị đàm phán với đám người tới từ kinh

sư tại đây.” Y thấy mọi người đều có vẻ nghi hoặc, bèn cười giải thích:

“Sơn trang này có nhiều trạm gác như vậy, lại được xây dựng trên con

đường dẫn vào thành Phù Lăng, ắt hẳn là một địa bàn quan trọng của Cầm

Thiên bảo, thường ngày không thể thiếu người canh gác, bây giờ chẳng

thấy bóng người nào, như vậy há chẳng phải rất không hợp với lẽ thường

ư?”

Mọi người cảm thấy có lý, đều lần lượt gật đầu. Tiểu Huyền tỏ

vẻ giật mình hiểu ra, rồi lại bắt đầu khoe khoang câu thành ngữ mà mình

vừa nghĩ ra được: “Thế này hẳn là giấu đầu hở đuôi rồi.” Lời còn chưa

dứt, nơi cửa sơn trang đột nhiên xuất hiện năm bóng người, tất cả cùng

đi về phía bọn họ.

Trùng đại sư tinh mắt, nhận ra một kẻ trong số

đó chính là Điếu Ngoa quỷ hôm qua vừa tới đưa chiến thư, nhưng lại không thấy có Quỷ Thất Kinh ở trong đó. Kẻ đi đầu tuổi chừng hơn ba chục, vận một chiếc áo dài màu xanh nhạt, khuôn mặt gầy guộc, trắng bệch không để râu, trông rất gọn gàng, sạch sẽ, bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười.

Tuy hắn trông có vẻ yếu ớt nhưng lại ngẩng cao đầu đi trước đám người,

quần áo lất phất bay cực kỳ bắt mắt. Mấy kẻ bên cạnh tuy mỗi người một

vẻ nhưng ánh mắt dường như chỉ dừng lại trên người kẻ đi đầu kia.

Trùng đại