Old school Easter eggs.
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327191

Bình chọn: 9.5.00/10/719 lượt.

sư vốn tinh thông thuật nhìn người, không khỏi ngầm gật đầu, nhủ

thầm kẻ này quả là một nhân vật không đơn giản, rồi thấp giọng cười, nói với Lâm Thanh: “Quả không ngoài dự liệu của Lâm huynh, kẻ này chắc

chính là Ninh Hồi Phong rồi.”

Tuy đây không phải lần đầu Lâm Thanh nhìn thấy Ninh Hồi Phong nhưng đêm đó tại phân đà Phù Lăng, thứ nhất là trời đang tối, thứ hai là y chỉ nhìn thấy một bên mặt của hắn, do đó

cũng không biết rõ tướng mạo hắn ra sao. Lúc này để tâm quan sát, thấy

Ninh Hồi Phong có vẻ ung dung, điềm tĩnh, mấy người bên phía đối phương

cũng không hề tỏ ra sợ hãi, tựa như sớm đã đoán trước được việc sẽ xảy

ra như vậy, do đó y lại càng cảnh giác.

Còn cách chừng hơn mười

bước chân, tiếng cười lanh lảnh, chói tai của Ninh Hồi Phong đã vang lên trong tai mỗi người. “Ám khí vương và Trùng đại sư cùng đại giá quang

lâm, thực khiến Khốn Long sơn trang được rạng rỡ thêm muôn phần. Ninh mỗ không nghênh đón từ xa, xin hai vị hãy rộng lòng tha thứ!”

Trùng

đại sư thấy Ninh Hồi Phong thản nhiên nhắc tới tên mình như vậy, trong

lòng có chút kinh ngạc. Quỷ Thất Kinh ắt hẳn đang ở trong sơn trang, mà

mâu thuẫn giữa mình và Quỷ Thất Kinh thì người trong giang hồ ai ai cũng biết, Ninh Hồi Phong tỏ ra không kiêng dè như vậy, chẳng lẽ thật sự

muốn đại chiến với bên mình một phen sao?

Lâm Thanh cung tay làm

lễ, nói: “Ninh huynh thực khách sáo quá rồi! Bọn ta vốn nên đến bái

phỏng từ sớm, chỉ là nhất thời không có thời gian rảnh rỗi mà thôi.

Huống chi Ninh huynh thân ở ngôi cao trong Cầm Thiên bảo, ngày ngày phải lo trăm công ngàn việc, bọn ta đâu dám mạo muội cầu kiến!” Y khẽ cười

hờ hững. “Lâm mỗ đây là người mê võ, từ lâu đã nghe nói Hoàn Mộng bút

pháp của Long bảo chủ lợi hại vô song, rất muốn được chứng kiến một lần. Hôm nay hay tin Long bảo chủ cũng đã tới đây, ta nhất thời ngứa ngáy

nên mới làm khách không mời, chẳng ngờ lại khiến Ninh tiên sinh phải

buông bỏ sự vụ để ra ngoài nghênh đón, thực là hổ thẹn!” Những lời này

tuy nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng ý tứ bên trong thì rất sắc bén, tỏ rõ rằng Ám khí vương đến đây bái phỏng là vì Long phán quan, ngầm ám chỉ

Ninh Hồi Phong còn chưa đủ tư cách để y đích thân tới gặp.

Ninh

Hồi Phong dường như không ngờ Lâm Thanh lại không nể mặt hắn như vậy,

thoáng ngẩn người, sau đó bèn cười giả lả, nói: “Lâm huynh quá lời rồi,

ta tuy sự vụ bận rộn nhưng nếu biết Ám khí vương sắp tới thì sao dám sơ

suất. Đừng nói là tạm thời buông bỏ công việc, cho dù đang lúc nửa đêm

gà gáy ta cũng sẽ nhiệt tình nghênh đón.” Lời này vừa nói ra, ngay đến

Lâm Thanh cũng không đoán chắc được liệu có phải Ninh Hồi Phong đã biết

việc đêm hôm trước mình từng tới phân đà Phù Lăng của Cầm Thiên bảo rồi

không.

Chợt nghe một người bên cạnh Ninh Hồi Phong cười vang. “Lão phu có thể lập túc ở đất Xuyên Đông này hoàn toàn là nhờ các bằng hữu

trên giang hồ nể mặt, cái gọi là lợi hại vô song gì đó rõ chỉ là lời nói bậy mà thôi, Ám khí vương khen tặng như vậy thực khiến lão phu lấy làm

xấu hổ.”

Lâm Thanh và Trùng đại sư đều vô cùng kinh ngạc, nghe

giọng điệu thì người này chính là Long phán quan, cả hai đều đưa mắt

liếc nhìn. Chỉ thấy người này mày rậm mắt nhỏ, miệng rộng mũi to, trên

khuôn mặt mọc râu tua tủa, khó có thể đoán được tuổi tác, làn da màu

đồng cổ như phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Lâm Thanh khom

người xá dài một cái, nói: “Không ngờ Long bảo chủ lại đích thân ra

ngoài nghênh tiếp, vừa rồi Lâm mỗ nói bậy thực đã đắc tội rồi!” Trong

lòng thì lại trách mình vừa rồi chỉ để tâm đến Ninh Hồi Phong mà không

chú ý đến những kẻ đi cùng.

Trùng đại sư cũng cất tiếng cười rộ.

“Long bảo chủ khiêm tốn quá rồi, nếu chỉ dựa vào sự nể mặt của bạn hữu

giang hồ mà có thể gây dựng được cơ nghiệp lớn như Cầm Thiên bảo, ta sớm đã đổi nghề đi kết giao bằng hữu khắp nơi.” Ngoài miệng tuy nói năng

khách sáo nhưng trong lòng ông lại có suy nghĩ khác. Phải biết rằng

Trùng đại sư thân là vua sát thủ bạch đạo, rất tinh thông thuật ẩn nấp

hành tung, vừa nghe nói người này là Long phán quan, điều đầu tiên nghĩ

đến chính là người này có thể ẩn giấu phong mang trước mắt mình và Lâm

Thanh, công phu như thế thực khiến người ta kinh hãi.

Long phán

quan nghe Trùng đại sư khen ngợi như vậy thì vui vẻ vô cùng nhưng ngoài

miệng vẫn tỏ ra khiêm tốn: “Long mỗ đây chỉ là một kẻ võ biền, làm sao

dám so sánh với Ám khí vương và Trùng đại sư trí dũng song toàn...”

Ninh Hồi Phong đưa tay ra mời: “Lâm huynh, Trùng huynh và hai vị cô nương đã tới đây rồi, xin hãy vào trong trò chuyện một phen.”

Lâm Thanh

nói thẳng vào việc chính: “Hôm nay không phải là ngày Cầm Thiên bảo bàn

việc liên minh với người ở kinh sư sao? Bọn ta mà vào trang há chẳng

phải sẽ quấy nhiễu chuyện lớn của Long huynh và Ninh huynh?” Đây cũng là kế sách mà y với Trùng đại sư đã thương lượng với nhau từ trước, vừa

gặp mặt đã hỏi ngay việc chính để thăm dò phản ứng của đối phương.

“Tin tức của Lâm huynh quả là nhạy bén.” Ninh Hồi Phong khẽ cười hà hà một

tiếng vẻ như sớm đã dự liệu được việc này, rồi