
hì không có vấn đề gì lớn,
chẳng mấy chốc đã tìm được phòng của Thủy Nhu Thanh, chuẩn bị gõ cửa, chợt lại
nghe thấy giọng nói của Thủy Nhu Thanh vọng ra từ trong phòng: “Nếu muội mà là
Lâm đại ca thì nhất định sẽ chẳng thèm tốn công vì cái tên tiểu quỷ đó đâu...”
Tiểu Huyền thầm mắng: “Ngươi mới là tiểu quỷ ấy” rồi áp sát tai vào cửa ngưng
thần lắng nghe, lại nghe Hoa Tưởng Dung nói: “Lâm đại ca và Trùng đại thúc đều
là người hiệp nghĩa, sao có thể thấy chết không cứu! Hơn nữa, nó dù sao cũng
chỉ là một đứa bé...”
Thủy Nhu Thanh khẽ “hừ” một tiếng. “Tỷ thử nghĩ mà xem, tên
Ninh Hồi Phong kia nhất định chẳng có ý đồ gì tốt, lúc này lại đưa tới một tên
tiểu quỷ sống dở chết dở, rõ ràng là tính trước được Lâm đại ca và Trùng đại
thúc sẽ không bỏ mặc nó. Nếu như Lâm đại ca và Trùng đại thúc vì nó mà bị tổn
hao công lực, ngày mai làm sao có thể chống lại địch đây? Nói không chừng, tên
tiểu quỷ kia còn là gian tế mà Cầm Thiên bảo phái tới ấy chứ...”
Tiểu Huyền nghe tới đây thì cả giận. Trong lòng nó quả thực
có một thứ tình cảm khó diễn tả bằng lời với Thủy Nhu Thanh, rõ ràng là rất
muốn được gặp nàng nhưng khi gặp rồi lại một lòng muốn đối địch với nàng. Thứ
tâm trạng lơ mơ lúc mới chớm nụ tình ấy ngay bản thân nó cũng không hiểu rõ.
Nếu là lúc kèn cựa nhau thì không có gì nhưng bây giờ vô ý nghe Thủy Nhu Thanh
nói xấu sau lưng mình như thế, rõ ràng là không coi mình ra gì, nó làm sao nuốt
cơn giận này đây?
Nó bèn hậm hực nhét chiếc khóa vàng đang cầm trong tay vào
vạt áo trước ngực, quyết định không trả cho nàng vội, để nàng phải nôn nóng một
phen. Hành động này của nó thực ra cũng không thể tính là trẻ con càn quấy, xét
cho cùng nguyên nhân cũng bởi cơn giận dỗi với Thủy Nhu Thanh mà thôi.
Tiểu Huyền quay trở về phòng, càng nghĩ lại càng tức giận.
Khi đi ngang qua phòng khách, vừa khéo lại nghe thấy Trùng đại sư nói với Lâm
Thanh rằng nếu không thể giải được huyệt đạo cho mình thì có lẽ sẽ bị kẻ địch
chê cười... Nó nghĩ bất kể thế nào cũng không thể để Lâm thúc thúc phải khó xử
vì thương thế của mình, chợt nhớ ra trong Chú Binh thần lục có ghi lại
môn Giá Y thần công có thể kích thích tiềm lực trong cơ thể, một khi thi triển,
nói không chừng sẽ có tác dụng với mình. Tuy nó biết môn Giá Y thần công đó rất
có hại cho thân thể, khi sử dụng nhất định phải cẩn thận nhưng thứ nhất nó
không biết hậu quả là gì, thứ hai là đang giận dỗi vì Thủy Nhu Thanh coi thường
mình, nghĩ bụng nếu có thể dùng sức của bản thân để tự giải huyệt đạo thì hẳn
sẽ không còn bị nàng hiểu lầm là gian tế của Cầm Thiên bảo nữa.
Tiểu Huyền bèn dằn lòng, cắn vào đầu lưỡi, dựa theo pháp môn
được ghi trong Chú Binh thần lục lặng lẽ thi triển Giá Y thần công. Nó
quả nhiên cảm thấy có một luồng nội tức nóng bỏng bùng lên ở Đan Điền, sau đó
chạy đi khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng giống như dòng nước lũ chạy thẳng về
phía đỉnh đầu.
Môn Giá Y thần công này cực kỳ bá đạo, dựa vào việc tự hủy
hoại bản thân để kích thích tiềm lực, một khi bắt đầu vận công sẽ không thể
khống chế được nữa. Lúc này, nó vốn nên vận khí đưa luồng nội tức dữ dội này
vào các kinh mạch trong cơ thể, sau đó từ từ sử dụng, có điều nó tuy từ nhỏ đã
theo Hứa Mạc Dương học được một ít nội công nhưng dù sao thời gian cũng rất
ngắn, lúc này chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân như muốn nứt ra, đau đớn vô
cùng, nên không khỏi bối rối chân tay, bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, nhất
thời quên mất việc á huyệt của mình đang bị phong bế, liền mở miệng gọi Lâm
Thanh. Tâm niệm vừa mới nổi lên, luồng nội tức kia lập tức chuyển động, nhanh
chóng trào lên đả thông á huyệt của nó...
Nó không hề biết rằng các kinh mạch trong cơ thể mình đã bị
Ninh Hồi Phong phong bế hoàn toàn, lúc này lại sử dụng Giá Y thần công không
đúng cách, khiến cho tất cả kinh mạch đều bị tổn hại, nhìn bề ngoài thì dường
như có chuyển biến tốt nhưng thực ra thương thế đã nặng thêm mấy phần.
Tình hình trong cơ thể Tiểu Huyền hiện giờ cũng giống như
khi đối phó với nước lũ, vốn nên chậm rãi khơi thông nhưng nó lại bít kín hết
các lối đi của dòng nước, cuối cùng có một chỗ bị vỡ ra, dòng nước theo đó cuộn
chảy ra ngoài. Tuy nguy cơ tạm thời được hóa giải nhưng cả con đê dài đã bị phá
hỏng, muốn xây dựng lại quả thực hết sức khó khăn.
Tiểu Huyền suốt nửa ngày trời không thể nói năng, thêm vào
đó rốt cuộc đã nói được thân phận của mình cho Lâm Thanh biết nên vui sướng vô
cùng, không ngừng nói chuyện với mọi người xung quanh. Chỉ là nó vẫn còn giận
Thủy Nhu Thanh, cố ý không nói gì với nàng.
Lâm Thanh và Trùng đại sư tất nhiên biết rõ biến cố vừa xảy
ra trong cơ thể Tiểu Huyền, có điều không tiện nói ra ngay trước mặt nó, đành
tạm gác chuyện này qua một bên, chờ ngày sau sẽ tìm biện pháp bổ cứu.
“Ngày mai Lâm thúc thúc hãy dẫn cháu cùng tới Khốn Long sơn
trang nhé, cháu muốn xem tên Ninh tiên sinh kia sau khi nhìn thấy cháu bình yên
vô sự sẽ có bộ dạng thế nào.” Tiểu Huyền đắc chí nói. “Hắn định ra kỳ hạn năm
ngày, bây giờ còn chưa tới nửa ngày mà huyệt đạo của ch