Old school Swatch Watches
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327253

Bình chọn: 9.00/10/725 lượt.

hai, mười ba tuổi, còn Hứa

Mạc Dương từ sáu năm trước đã mất vợ con trong cuộc chiến ở thành Đông

Quy, làm sao lại có một đứa con lớn như vậy? Biết trong việc này ắt có

ẩn tình, y bèn do dự hỏi: “Ngươi cứ nói từ từ, cha ngươi có phải là Hứa

Mạc Dương không?”

Tiểu Huyền khẽ gật đầu, sau đó kể lại kĩ càng

việc ngày đó Mị Vân hữu sứ Phùng Phá Thiên đã tìm đến nhờ cha mình nối

đao thế nào, rồi mình bị Nhật Khốc quỷ bắt đến thành Phù Lăng ra sao...

Thì ra đêm qua Phí Nguyên vâng lệnh Ninh Hồi Phong rời đi, sau một hồi vất

vả rốt cuộc cũng tìm được Nhật Khốc quỷ. Tiểu Huyền và Nhật Khốc quỷ

cùng đi gặp Ninh Hồi Phong nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Điếu Ngoa quỷ. Nó hỏi Điếu Ngoa quỷ về tin tức của cha, tới lúc ấy mới biết Hứa Mạc Dương đã tới Mị Vân giáo.

Hôm ấy, sau khi Nhật Khốc quỷ đưa Tiểu Huyền

rời đi, Điếu Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ lại tiếp tục giao đấu với Hứa Mạc Dương và Phùng Phá Thiên một hồi nhưng chẳng ai làm gì được ai. Hứa Mạc Dương thầm lo cho sự an nguy của Tiểu Huyền, liền ngắm lấy một chỗ sơ

hở rồi nhảy ra khỏi vòng chiến để đuổi theo Nhật Khốc quỷ. Một mình

Phùng Phá Thiên thì khó cầm cự được, đành bám theo sau y. Nhưng giữa

vùng rừng núi mênh mang, làm sao mà tìm được tung tích của Nhật Khốc

quỷ, thêm vào đó hai tên Điếu Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ giống như âm hồn bất tán bám sát bọn họ. Cuối cùng Hứa Mạc Dương không biết nghe Phùng

Phá Thiên nói thế nào mà đã theo hắn chạy về hướng Mị Vân giáo. Điếu

Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ cũng không dám tùy tiện đuổi theo về hướng

tổng đàn của Mị Vân giáo, đành quay về phục mệnh.

Lâm Thanh ngàn

vạn lần không ngờ lại có thể gặp con trai của cố nhân ở nơi đây, tới lúc này mới biết trong thư Ninh Hồi Phong nói Tiểu Huyền có uyên nguyên khá sâu với mình không phải là giả. Y nhất thời thầm xúc động, bèn đưa tay

xoa đầu Tiểu Huyền, thở dài một tiếng. “Ngươi yên tâm, đợi sau khi việc ở đây kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm cha.”

Trùng đại sư tâm tư kín đáo, chậm rãi hỏi: “Làm sao Ninh Hồi Phong lại biết được thân phận của ngươi?”

Tiểu Huyền nhớ lại tình cảnh khi đó, đáp: “Khi đó trong đại sảnh có rất

nhiều người, đứng đầu hình như là tên Ninh tiên sinh kia. Đầu tiên hắn

hỏi Điếu Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ về tình hình trong chuyến đi tới Mị

Vân giáo, sau đó lại trách hỏi bọn chúng vì cớ gì mà không bắt Phùng Phá Thiên về? Tên Điếu Ngoa quỷ kia cực kỳ đáng ghét, bản thân không hoàn

thành được nhiệm vụ bèn nói bừa bãi một hồi, một lòng muốn bắt cháu đi

làm con nuôi của tên Long bảo chủ kia, còn dọa cháu rằng nếu không nghe

lời sẽ đánh cháu một trận rồi nhốt vào địa lao. Sau đó hắn lại nói cha

cháu đã tới Mị Vân giáo, một thế lực thù địch của Cầm Thiên bảo, nếu

cháu có thể làm bảo chủ vui lòng thì coi như đã lấy công chuộc tội...”

Lâm Thanh hỏi chen vào: “Ngươi có từng gặp tên Long bảo chủ kia chưa?”

Tiểu Huyền lắc đầu, đáp: “Nghe nói Long bảo chủ không tới thành Phù Lăng mà đi thẳng tới cái sơn trang gì đó.”

Hoa Tưởng Dung nhắc nhở nó một tiếng: “Là Khốn Long sơn trang phải không?”

“Đúng rồi!” Tiểu Huyền đưa tay khẽ vỗ đầu một cái. “Chính là Khốn Long sơn

trang.” Nó ngẩng lên nhìn mọi người, cất giọng hùng hồn: “Cháu chưa từng gặp Long bảo chủ, làm sao chịu làm con trai của hắn được. Hơn nữa cháu

cũng không thích bộ dạng quái dị của Điếu Ngoa quỷ, quyết không để hắn

dọa nạt, bèn nói: “Ngươi chỉ biết ức hiếp trẻ con thôi, chắc hẳn ngày đó đã bị cha ta dạy dỗ cho một trận nên bây giờ mới tới tìm ta báo thù.”

Điếu Ngoa quỷ cười, nói: “Cha ngươi chẳng qua là một gã thợ rèn, làm sao là đối thủ của ta được, ngày đó chính y đã cuống cuồng chạy trốn...”

Cháu chẳng thèm tin vào mấy lời tầm bậy của hắn, liền phản bác: “Cha ta

kiếm pháp cao cường, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng cha ta, ta sẽ nghe

theo lời ngươi, đi làm con nuôi của gã Long bảo chủ gì đó.” Điếu Ngoa

quỷ cũng coi như có chút bản lĩnh, liền thi triển mấy chiêu kiếm pháp

của cha cháu, sau đó nói ra cách phá giải từng chiêu. Nhưng hắn vừa mới

thi triển được vài đường kiếm pháp, phía bên cạnh bỗng có một tên cao

lớn nói: “Đây là Khiếu Thiên kiếm pháp của vùng Bắc Cương, ta biết tên

thợ rèn đó là ai rồi.” Sau đó hắn ghé sát tai Ninh tiên sinh rì rầm mấy

câu gì đó, Ninh tiên sinh nghe xong thì hơi cau mày. Điếu Ngoa quỷ dường như rất sợ cái tên cao lớn kia, liền cười nịnh nọt: “Tiên sinh mắt sáng như đuốc, tất nhiên không nhầm được.” Tên cao lớn đó chẳng thèm để ý

đến Điếu Ngoa quỷ, chỉ nói với Ninh tiên sinh: “Nếu Ám khí vương biết

thân phận của đứa bé này, bất kể thế nào cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu.” Ninh tiên sinh vừa khẽ gật đầu vừa nhìn chằm chằm vào cháu, khiến cháu sợ đến nổi da gà...”

Lâm Thanh hỏi: “Tên cao lớn đó có bộ dạng thế nào?”

Tiểu Huyền thoáng lộ vẻ kinh hãi, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó rất

đáng sợ. “Kẻ đó ngoại trừ vóc người cao lớn ra thì chẳng có gì khác

thường. Ban đầu hắn đứng một bên, không hề bắt mắt, nhưng chẳng rõ vì

sao mỗi lần nhìn hắn thì trong lòng cháu lại nổi lên cảm giác kinh sợ,

mà ánh mắt hắn như có thể giết ngườ