
cảm tính, nếu Ninh Hồi Phong cố tình bày kế,
mời bao nhiêu cao thủ như vậy đến liên thủ với Long phán quan, e là Lâm
huynh sẽ lành ít dữ nhiều. Ha ha, cuộc họp mặt ở Khốn Long sơn trang này chẳng lẽ thật sự là để “khốn long”?”
“Hành động theo cảm tính?”
Lâm Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Trùng huynh có thể không xem
trọng hư danh nhưng ta thì không thể. Tâm nguyện lớn nhất của ta chính
là đánh một trận với Minh Tướng quân. Nếu ngày mai ta không dám đến Khốn Long sơn trang, tâm trí sẽ bị ảnh hưởng, ngày sau tuyệt đối không thể
thắng được Minh Tướng quân.” Những lời này hoàn toàn không phải nói bừa, võ công đạt tới cảnh giới như Ám khí vương hiện tại, điều quan trọng
nhất là tu vi về mặt tâm cảnh, nếu gặp phải thất bại lần này, trong tình huống ý chí chiến đấu giảm mạnh, ngày sau cho dù y có cần cù khổ luyện
nhưng chỉ e cũng chẳng ích gì.
Nghe Lâm Thanh nói như vậy, mấy người đưa mắt nhìn nhau, thực có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Thanh cười, nói: “Mọi người chỉ nghĩ đến việc Ninh Hồi Phong có tâm kế
sâu xa nhưng lại quên mất người của ba hệ phái ở kinh sư ai mà không có
suy nghĩ riêng của mình. Chẳng lẽ bọn họ lại muốn nhìn thấy uy danh của
Cầm Thiên bảo dâng cao, vượt lên giữa võ lâm? Huống chi, nói đến cùng
thì giữa ta và bọn họ cũng không có mối tử thù không thể hóa giải, bọn
họ cũng cần phải suy nghĩ tới hậu quả thì không thể giữ ta lại.”
Thủy Nhu Thanh thở phào một hơi, vỗ tay cười, nói: “Đúng thế, một khi Ám khí vương thoát khỏi vòng vây, sau này ai còn có được một ngày yên ổn? Chỉ
dựa vào điểm này, nếu không thể nắm chắc thì bọn họ quyết không dám tùy
tiện ra tay đâu!”
Cặp mắt Trùng đại sư cũng lóe sáng. “Không sai.
Ba hệ phái ở kinh sư dù sao cũng không đi chung đường với Cầm Thiên bảo, cho dù đám người đó có vì lợi ích mà nhất thời hợp tác thì cũng quyết
không thể đồng tâm hiệp lực với nhau.”
Lâm Thanh cười rộ. “Nếu đã
chỉ là một đám ô hợp, vậy thì có gì đáng sợ?” Trên khuôn mặt y tràn đầy
vẻ tự tin. “Chỉ dựa vào thực lực của Cầm Thiên bảo thì còn chưa đủ để
dồn ta vào chỗ chết. Ngày mai, đừng nói là một Khốn Long sơn trang nho
nhỏ, cho dù có là đầm rồng hang hổ thì ta cũng phải xông pha một phen.”
Bị ảnh hưởng bởi ý chí chiến đấu cao vời của Lâm Thanh, Hoa Tưởng Dung
không còn âu lo như trước nữa. “Nếu đi thì chúng ta cùng đi, để xem xem
bọn chúng có lá gan lớn đến mức cùng lúc dám trêu chọc Ám khí vương,
Trùng đại sư và bốn đại gia tộc không?”
Lâm Thanh nháy mắt ra hiệu với Trùng đại sư. Trùng đại sư hiểu ý, liền nói với Hoa Tưởng Dung và
Thủy Nhu Thanh: “Sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, Dung Nhi với Thanh
Nhi mau đi nghỉ ngơi đi, tinh thần phải sung mãn thì ngày mai mới tới
Khốn Long sơn trang được chứ!” Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh tuy
không muốn nhưng cũng biết rằng Lâm Thanh và Trùng đại sư còn có việc
quan trọng cần bàn, đành cáo từ về phòng trước.
Đợi sau khi hai
người Hoa, Thủy rời đi, Lâm Thanh mới nói: “Ta nói ta đi một mình hoàn
toàn không phải vì tự cao tự đại, mà bởi Trùng huynh có thù với Quỷ Thất Kinh, các quan viên của Thái thân vương và Thái tử trong triều cũng bị
huynh giết không ít, ta e bọn họ sẽ không chịu buông tha cho huynh.
Huống chi cũng không nên để hai tiểu cô nương kia gặp nguy hiểm, chi
bằng huynh hãy ở bên ngoài ngầm tiếp ứng cho ta.”
“Lâm huynh quá
lo rồi. Việc ta giết quan viên của Thái thân vương há lại không khiến
người bên phe Thái tử vui mừng? Mà ngược lại cũng thế.” Trùng đại sư
cười, nói. “Còn về Quỷ Thất Kinh, ta có suy nghĩ này có thể thử xem sao. Dù sao thân phận của ta cũng chưa công khai, chỉ có một mình hắn nhận
ra khuôn mặt thật của ta. Ngày mai ta sẽ cùng Lâm huynh tới Khốn Long
sơn trang, nếu Quỷ Thất Kinh vạch trần thân phận của ta, trong tình hình như thế, tên Tề Bách Xuyên kia thân là thần bổ ắt sẽ không thể làm ngơ, coi như không thấy một khâm phạm của triều đình, có lẽ sẽ lập tức trở
mặt, từ đó có thể thấy được đối phương đã có lòng muốn hại chúng ta. Khi đó hai chúng ta cùng nhau tùy cơ hành sự, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Lâm Thanh hiểu ngay ý đồ của Trùng đại sư. “Nếu Quỷ Thất
Kinh giả bộ không nhận ra huynh thì tức là bọn chúng chưa chắc đã muốn
trở mặt với chúng ta, và như thế kết quả có lẽ sẽ khác... E là Quỷ Thất
Kinh có nằm mơ cũng không ngờ bản thân lại trở thành hòn đá thử vàng cho chúng ta.”
Trùng đại sư lại nói: “Hai tiểu cô nương kia đều có võ công không kém, đủ để tự bảo vệ mình. Huống chi ai dám tùy tiện trêu
chọc đến người của bốn đại gia tộc? Ta nghĩ cứ dẫn theo cả hai đi để mở
mang kiến thức một phen. Hơn nữa, nếu để bọn họ ở lại, chúng ta còn phải lo lắng có kẻ bày trò, tốt nhất là tất cả hãy đi cùng nhau cho tiện bề
chiếu ứng.”
Lâm Thanh nghĩ ngợi một lát rồi trầm giọng nói: “Được, cứ làm theo lời huynh đi! Ngày mai chúng ta sẽ cùng tới Khốn Long sơn
trang, để xem xem tên Ninh Hồi Phong kia có thể bày trò gì. Chúng ta
cũng có thể lợi dụng Quan Minh Nguyệt một chút, dù sao mục đích chính
lần này là phá hoại cuộc liên minh giữa Cầm Thiên bả