
số điểm chưa thể nghĩ thông
được.”
“Liệu có phải Quan Minh Nguyệt cố ý bày trò nghi binh, dụ
chúng ta mắc bẫy không?” Thủy Nhu Thanh ngoảnh đầu qua, bỗng nhìn thấy
hai gò má Hoa Tưởng Dung ửng hồng, liền tò mò hỏi: “Úi, Dung tỷ tỷ làm
sao vậy? Sao mà mặt mày lại đỏ ửng giống như tên tiểu quỷ kia thế?”
Hoa Tưởng Dung thấp giọng nói: “Không có gì, ta cảm thấy người hơi mệt.”
Thì ra vừa rồi Hoa Tưởng Dung bị Lâm Thanh kéo tay, trái tim liền đập
loạn nhịp, khuôn mặt cũng ửng hồng như bị lửa thiêu. Còn Tiểu Huyền nghe Lâm Thanh nhắc đến Quan Minh Nguyệt, sợ bọn họ nói tới việc Quan Minh
Nguyệt ăn trộm khóa, nhất thời cũng đỏ mặt tía tai.
Trùng đại sư
cười, nói: “Thôi, Lâm huynh hãy ở lại đây suy nghĩ, còn hai nhóc con các ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi, ta thì đi thử giải huyệt cho thằng bé
này. Công việc tạm thời cứ phân công như thế, đợi đến tối chúng ta sẽ
tiếp tục bàn bạc chuyện này.”
Tiểu Huyền sợ Thủy Nhu Thanh nói tới việc chiếc khóa vàng, chỉ mong bọn họ dừng cuộc nói chuyện nhanh một
chút, nghe Trùng đại sư nói vậy thì vừa hay đúng ý, liền không đợi ai
kéo đã tự đi vào trong khoang thuyền. Thủy Nhu Thanh kêu lớn: “Tên tiểu
quỷ ngươi chớ có xông bừa vào phòng ta đấy!” rồi kéo tay Hoa Tưởng Dung
cùng đuổi theo sau.
Trùng đại sư ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bức
chiến thư này của Ninh Hồi Phong được đưa tới không sớm không muộn, rất
có vấn đề, chỉ e bên trong có điều man trá. Mà giờ Quỷ Thất Kinh đã
không hiện thân nữa, Ninh Hồi Phong thì hoàn toàn không nhắc đến phủ
tướng quân, điều này khiến ta có một phán đoán rất không hay...” Ông hít sâu một hơi, sắc mặt nặng nề, khẽ cất tiếng nói tiếp: “Có lẽ Cầm Thiên
bảo đã liên thủ với ba hệ phái ở kinh sư, mục đích chính là đối phó với
chúng ta.”
Trong lòng Lâm Thanh cũng đầy nghi hoặc, chỉ cau mày mà không nói gì.
Trùng đại sư đưa tay khẽ vỗ vai Lâm Thanh. “Ta vào trong khoang thuyền thử
giải huyệt cho đứa bé đó, Lâm huynh hãy suy nghĩ tiếp xem. Tình hình
hiện giờ có vẻ bình thường nhưng bên trong lại có khá nhiều điều hung
hiểm, đi nhầm một bước rất có thể sẽ dẫn đến đại họa ngay. Chúng ta thì
không có gì nhưng chỉ sợ hai con nhóc kia sẽ gặp chuyện...”
Lâm
Thanh đứng một mình nơi đầu thuyền, nhìn dòng nước sông không ngừng cuộn chảy, trong lòng trào dâng rất nhiều suy nghĩ. Từng làn gió sông thổi
tới làm áo y tung bay, khiến tâm trạng y trở nên rối như tơ vò.
Mãi tới lúc này y mới nghiêm túc suy nghĩ về tên Ninh Hồi Phong kia. Y vốn
cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một tên sư gia của Cầm Thiên bảo, nhưng
bây giờ xem ra con người này không hề đơn giản, việc đưa bức “chiến thư” Tiểu Huyền tới lại càng khiến người ta khó mà lường trước được.
Trong lòng Lâm Thanh đột nhiên trào lên một suy nghĩ kỳ quặc. So với Long
phán quan, có lẽ tên Ninh Hồi Phong có biệt hiệu “bệnh tòng khẩu nhập,
họa tòng thủ xuất” này mới thật sự là đối thủ của mình.
Mấy canh
giờ sau, đã tới lúc dùng bữa tối mà Trùng đại sư vẫn chưa trở ra. Hoa
Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh đều hết sức kinh ngạc, không ngờ bức “chiến thư” của Ninh Hồi Phong lại khó giải quyết như vậy. Lâm Thanh dường như không để tâm mấy tới điều này, vẫn nói cười vui vẻ nhưng hai nàng Hoa,
Thủy đều có điều khúc mắc trong lòng, lại nghĩ đến chuyện ngày mai Cầm
Thiên bảo đồng thời hẹn gặp người của hai hệ phái ở kinh sư, do đó bầu
không khí trở nên khá nặng nề.
Hoa Tưởng Dung rốt cuộc đã không
kìm được, cất tiếng hỏi Lâm Thanh: “Cầm Thiên bảo không tỏ thái độ là sẽ liên minh với bên nào, ngày mai lại đồng thời gặp người của Thái thân
vương và Thái tử, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Lâm Thanh vốn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. “Hành động này của Cầm Thiên bảo quả thực
rất cao minh, không những nằm ngoài dự liệu của ta mà còn khiến đám
người đến từ kinh sư trở tay không kịp.” Y thoáng suy nghĩ rồi nói tiếp: “Quan Minh Nguyệt đã thông báo cho ta, ta ắt không thể khoanh tay đứng
nhìn, có điều ta vẫn chưa thể quyết định xem nên nhúng tay vào việc này
như thế nào. Ngầm nghe lén e là chẳng có ích gì, nhưng nếu ngang nhiên
can thiệp thì chỉ sợ người của ba hệ phái ở kinh sư sẽ cùng đối địch với chúng ta.”
“Muội còn có một việc này không hiểu.” Hoa Tưởng Dung
chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi nói ra điều nghi hoặc trong lòng: “Cầm
Thiên bảo chắc hẳn không tính trước được việc chúng ta muốn ngăn cản bọn họ liên minh với Thái thân vương, chỉ cần ngầm hành sự và không khiến
chúng ta nghi ngờ là được. Nhưng tại sao vào thời điểm mấu chốt này,
Ninh Hồi Phong lại hạ chiến thư với Lâm đại ca?”
Lâm Thanh thoáng
ngẩn người. Lời này quả thực rất có lý, xét theo lẽ thường thì lúc này
Ninh Hồi Phong đang bận rộn xử lý các sự vụ về ba hệ phái ở kinh sư,
tuyệt đối không có thời gian rảnh mà để ý tới Ám khí vương, lại càng
không đoán ra y sẽ tham gia vào chuyện này. Nhưng hành động hạ chiến thư kia thực khiến người ta khó có thể đoán được dụng ý, trừ phi kiến thức
của Ninh Hồi Phong hạn hẹp, không biết tính cách cương liệt của Ám khí
vương, ngây thơ cho rằng chỉ một bức chiến thư đã có thể