
khiến y biết
khó mà lui...
Còn nếu không phải vậy, rất có thể Ninh Hồi Phong cố ý muốn kéo hai đại cao thủ Ám khí vương và Trùng đại sư vào việc này.
Thủy Nhu Thanh cũng tỏ ra nghi hoặc. “Dung tỷ tỷ nói vậy làm muội cũng cảm
thấy có chút hoài nghi, Cầm Thiên bảo dường như sợ chúng ta không có lý
do để đối đầu với bọn họ vậy...”
Giọng nói của Trùng đại sư vọng
vào từ ngoài cửa. “Không sai! Ninh Hồi Phong làm vậy hẳn là muốn khiến
chúng ta nghi thần nghi quỷ. Ta càng nghĩ lại càng cảm thấy có vấn đề,
cuộc tụ hội ở Khốn Long sơn trang ngày mai rất có thể chính là cái bẫy
được đặt ra để dụ chúng ta chui đầu vào rọ, điều này không thể không đề
phòng. Đương nhiên, chúng ta cũng chớ nên quên tên Quỷ Thất Kinh vẫn
luôn mai phục ở một bên kia.”
Lâm Thanh và hai nàng Hoa, Thủy thấy Trùng đại sư có vẻ mỏi mệt, Tiểu Huyền lại không đi theo ra ngoài, liền đưa mắt nhìn nhau, không biết ông đã
giải được huyệt đạo giúp Tiểu Huyền chưa.
Lâm Thanh trầm giọng
nói: “Ta không nghĩ ra được lý do gì khiến Cầm Thiên bảo muốn đối phó
với chúng ta, trừ phi bọn họ đã liên minh với phủ tướng quân. Nhưng nếu
là như thế, bọn họ nhất định sẽ đắc tội với Thái thân vương và Thái tử,
thực sự không phải là việc làm sáng suốt.”
Hoa Tưởng Dung cũng khẽ gật đầu. “Chuyện liên minh hiện giờ ai ai cũng biết, nếu muội là Long
phán quan, trong tình hình liên minh với bất cứ nhà nào cũng sẽ đắc tội
với hai nhà còn lại như hiện giờ, biện pháp tốt nhất chính là giữ nguyên sự trung lập.”
Lâm Thanh nghe Hoa Tưởng Dung nói vậy thì hơi
nhướng mày, dường như nghĩ ra được điểm mấu chốt nào đó. “Ta hiểu rồi,
nếu Long phán quan muốn giữ được sự trung lập mà lại có thể bày tỏ thiện ý với ba hệ phái ở kinh sư, chỉ có một cách duy nhất...”
Thủy Nhu Thanh vội hỏi: “Là cách gì vậy?” Nhưng rồi chợt hiểu ra, nàng ta bèn
đưa mắt nhìn Hoa Tưởng Dung, trong lòng có chút sợ hãi.
Cách đơn
giản nhất tất nhiên là giết chết Ám khí vương và Trùng đại sư, như thế
vừa thể hiện được thực lực, lại vừa có thể khiến ba hệ phái ở kinh sư
hài lòng.
Trùng đại sư nhìn Lâm Thanh bằng ánh mắt mang đầy ẩn ý sâu xa. “Tin tức Diệu thủ vương đưa tới có đáng tin không?”
Lâm Thanh trầm ngâm, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Chỉ dựa vào
thực lực của Cầm Thiên bảo mà muốn đồng thời đối phó với hai cao thủ
tuyệt đỉnh như Ám khí vương và Trùng đại sư thì e là khó nắm phần thắng, nhưng nếu Quan Minh Nguyệt cố tình đưa tin giả để dụ bọn họ vào tròng
thì ắt hẳn ba hệ phái ở kinh sư đã liên thủ với Cầm Thiên bảo, muốn dồn
bọn họ vào chỗ chết. Trong tình huống thực lực chênh lệnh quá rõ ràng,
nếu bị mai phục, bọn họ sẽ khó có cơ hội sống sót.
Trùng đại sư
thở dài, than: “Ta bỏ ra cả một buổi chiều nhưng vẫn không thể giải
huyệt đạo của đứa bé đó, chi bằng ngày mai chúng ta không tới Khốn Long
sơn trang nữa, tuy như vậy là tỏ ra yếu thế nhưng cũng có thể lẳng lặng
quan sát phản ứng của đối phương.”
Hoa Tưởng Dung kinh ngạc đưa mắt nhìn tới. “Ninh Hồi Phong thật sự có bản lĩnh như vậy sao?”
“Cũng không phải là không có cách nào.” Trùng đại sư nói. “Thân thể của thằng bé này tuy không kém nhưng sự dẻo dai của kinh mạch căn bản không so
được với người luyện võ công thượng thừa lâu năm, miễn cưỡng giải huyệt
sẽ có rất nhiều điều hung hiểm. Nếu trước tiên dùng dược vật để củng cố
cơ sở của thằng bé, sau đó chậm rãi hóa giải thì hẳn là hữu hiệu, chỉ là về mặt thời gian có lẽ không kịp. Còn một cách khác là truyền chân
nguyên tiên thiên vào cơ thể nó, nhưng như vậy người truyền chân nguyên
sẽ bị tổn thương nguyên khí...”
Hoa Tưởng Dung thở dài, nói: “Tên
Ninh Hồi Phong này tâm kế thực quá sâu. Hắn chịu tốn nhiều khí lực như
thế trên người một đứa bé, rõ ràng đã nhìn ra Lâm đại ca và Trùng đại
thúc là người nhân nghĩa, sẽ không bỏ mặc đứa bé này. Nhưng nếu cứu đứa
bé này trước, trong tình huống bị tổn thương nguyên khí, hai người sẽ
khó mà chống lại sát chiêu của Cầm Thiên bảo.”
Thủy Nhu Thanh nói: “Hay là bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi thành Phù Lăng, mặc kệ Cầm
Thiên bảo muốn liên minh với ai thì liên minh. Chúng ta hãy tìm một nơi
vắng vẻ, trị thương cho tên tiểu quỷ kia trước, như thế sẽ không phải sợ bọn chúng tìm tới gây phiền phức nữa.” Hoa Tưởng Dung ngầm lắc đầu,
nàng không ngây thơ như Thủy Nhu Thanh, biết rằng nếu Trùng đại sư và
Lâm Thanh không chiến mà lui, uy danh ắt sẽ bị tổn hại, sau này khó có
thể ngẩng đầu trên giang hồ. Chỉ là những điều này nàng cũng không tiện
nói ra.
Quả nhiên Trùng đại sư lập tức cười gượng, nói: “Con nhóc
ngươi nói nghe nhẹ nhàng biết mấy, nhưng tạm chưa xét tới một thân hư
danh này, việc mà Khứu Hương công tử nhờ cậy ta biết phải làm sao đây?”
Lâm Thanh vốn đã im lặng hồi lâu, lúc này bỗng nghiêm túc nói. “Ngày mai một mình ta sẽ đến Khốn Long sơn trang.”
“Vậy làm sao được?” Hoa Tưởng Dung nôn nóng nói. “Huynh hà tất phải mạo hiểm như vậy, lỡ như xảy ra điều bất trắc gì...” Những lời tiếp theo nàng
không sao nói ra được nữa.
Trùng đại sư cũng nói: “Việc này quyết
không thể hành động theo