
u.
“Thụ... thụ... bất... thân!” Lâm Thanh đọc nốt những chữ Tiểu Huyền viết ra,
thoáng ngẩn người rồi không kìm được bật cười ha hả. Thì ra vừa rồi Tiểu Huyền đỏ bừng mặt là vì bị Hoa Tưởng Dung bế trong lòng, vậy mà bọn họ
còn tưởng thân thể nó có chỗ nào không thoải mái. Nghĩ đến việc nó mới
chỉ là một thằng bé mà đã có suy nghĩ như vậy, y càng cảm thấy tức cười.
Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh cũng cười đến nghiêng ngả. Thủy Nhu Thanh
một tay ôm bụng, một tay chỉ về phía Tiểu Huyền, cười đến nỗi không đứng thẳng người được. Duy có Tiểu Huyền là vẫn tỏ ra nghiêm túc, cặp mắt
nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh, dường như mong y tới bế mình.
“Ha
ha, thằng bé này thật quá thú vị, khiến ta cũng phải hiện thân.” Chẳng
rõ Trùng đại sư đột nhiên nhảy ra từ nơi nào, trên đầu vẫn đội chiếc nón lá, sau khi xuất hiện thì lập tức bước tới bế Tiểu Huyền lên. “Nào nào
nào, để ta bế ngươi về thuyền thì chắc không có vấn đề gì chứ!” Tiểu
Huyền gật đầu thật mạnh, bên khóe miệng để lộ nét cười, trong mắt vẫn
còn vương một giọt lệ chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
"Kính chào Lâm huynh!
Đứa bé này trúng phải phép điểm huyệt độc môn của ta, miệng không thể nói,
hành động như thường, nhưng nếu trong vòng một tháng mà không thể hóa
giải thì sẽ có hậu quả khôn lường.
Từ lâu đã nghe nói Lâm huynh và Trùng đại sư là người hiệp nghĩa, chuyên trừ bạo an lương,
huống chi đứa bé này còn có uyên nguyên khá sâu với Lâm huynh, tin rằng
Lâm huynh sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nay xin lấy năm ngày làm kỳ
hạn, nếu Lâm huynh không thể giải quyết, Ninh mỗ tự nhiên sẽ ra tay, tới khi đó, giữa Cầm Thiên bảo và chư vị sẽ không còn vướng mắc gì với nhau nữa.
Sáu năm trước, Lâm huynh từng hạ chiến thư với
thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân giữa chốn muôn người, việc này
đã lan truyền khắp võ lâm, thực khiến bọn ta ngưỡng mộ khôn cùng. Nay
xin học theo đó, dùng đứa bé này làm chiến thư, thực đã múa rìu qua cửa
Lỗ, mong Lâm huynh không chê cười!
Ninh Hồi Phong"
Thủy Nhu Thanh đọc xong bức thư mà Tiểu Huyền mang theo trên người, ngẩng
lên, lẩm bẩm nói: “Thì ra tên tiểu quỷ này là một bức chiến thư.”
Lâm Thanh trầm ngâm không nói gì, Ninh Hồi Phong đã dám hạ chiến thư với y
như vậy, ắt hẳn là có mấy phần nắm chắc. Lời lẽ trong thư tuy khách sáo
nhưng câu nói: “Giữa Cầm Thiên bảo và chư vị sẽ không còn vướng mắc gì
với nhau nữa” chẳng qua là có ý bảo y đừng can thiệp vào chuyện của bọn
họ. Mà vừa rồi, khi giải huyệt cho Tiểu Huyền, y quả thực khó lòng xác
định được thủ pháp của đối phương, nói không chừng sẽ thật sự phải thua
keo này.
“Đây chính là kế hoãn binh.” Trùng đại sư nói. “Ninh Hồi
Phong đã lấy năm ngày làm kỳ hạn, như vậy trong năm ngày này, Cầm Thiên
bảo ắt sẽ có hành động gì đó.”
Thủy Nhu Thanh thì lại có niềm tin
tuyệt đối vào Lâm Thanh: “Ninh Hồi Phong chẳng qua chỉ là một tên sư gia của Cầm Thiên bảo, có thể có bản lĩnh gì chứ? Cháu chẳng tin Lâm đại ca phải dùng đến năm ngày để hóa giải phép điểm huyệt mà hắn thi triển
đâu.” Sau đó, nàng lại liếc mắt nhìn qua phía Tiểu Huyền, cười hì hì
trêu chọc: “Tên tiểu quỷ ngươi đúng là may mắn lắm đấy, ta thật muốn
nhìn thấy bộ dạng của ngươi khi cả đời không thể nói năng được.”
Tiểu Huyền nghe Thủy Nhu Thanh đọc đến đoạn: “Nhưng nếu trong vòng một tháng mà không thể giải thì sẽ có hậu quả khôn lường”, trong lòng đã trào lên một cơn giá lạnh. Tạm chưa nói tới cái hậu quả gì đó, chỉ riêng việc cả buổi sáng không thể nói năng, tứ chi mỏi nhừ đã khiến nó khó chịu đến
mức chỉ muốn khóc lớn một phen. Lúc này nó làm gì còn tâm trạng đôi co
với Thủy Nhu Thanh, huống chi dù muốn đôi co cũng chẳng được, nên chỉ
ngoảnh đầu qua một bên, không thèm để ý tới nàng.
Lâm Thanh ngẩng
đầu nhìn trời, khẽ thở dài một tiếng. “Tên Ninh Hồi Phong này tuyệt đối
không thể coi thường. Hắn dám làm như vậy, e là đã bỏ ra không ít công
sức lên người thằng bé này, ta không nắm chắc có thể hóa giải được.”
“Ồ!” Nghe Lâm Thanh nói vậy, Trùng đại sư liền hơi nhướng mày, nắm lấy bàn
tay Tiểu Huyền, nhắm mắt ngưng thần theo dõi tình hình kinh mạch trong
cơ thể nó. Một hồi lâu sau, ông mới mở mắt, trên khuôn mặt thoáng xuất
hiện vẻ kinh hãi. “Đây là thủ pháp gì vậy? Ta chưa thấy bao giờ.”
Hoa Tưởng Dung vốn thiện lương, thấy Tiểu Huyền hơi biến sắc mặt khi nghe
thấy những lời này thì liền cầm lấy bàn tay nó, khẽ an ủi: “Đừng sợ,
ngươi từng nghe nói có việc gì mà Ám khí vương và Trùng đại sư không thể giải quyết chưa?”
Trùng đại sư khẽ lắc đầu. “Tiểu nha đầu chớ vội nói khoác, thủ pháp điểm huyệt này bá đạo dị thường, ta bình sinh hiếm
gặp, cần phải nghiên cứu kĩ càng một phen trước đã.”
Lâm Thanh
trầm giọng nói: “Vừa rồi tiểu đệ đã thử qua một chút, nhưng lại phát
hiện kinh mạch trong cơ thể thằng bé này đã rối loạn. Chỉ nhìn mạch
tượng mà xét, các huyệt đạo ở hai kinh Thiếu Âm, Thái Âm đã đóng kín,
không thể truyền nội khí vào...”
Trùng đại sư khẽ gật đầu. “Vậy mà trong hai kinh Dương Minh và Thái Dương lại có một luồng dị khí vô cùng dữ dội, chuyển đ