Ring ring
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327334

Bình chọn: 8.5.00/10/733 lượt.

tiểu cô nương cũng chẳng đáng tự hào gì,

đành cười gượng, nói: “Huống chi tiểu cô nương đó thân mang võ công của

Ôn Nhu hương, ta làm sao dám động chân động tay chứ?”

Lâm Thanh

liệu chừng Quan Minh Nguyệt cũng không thể giở trò gì trên người Thủy

Nhu Thanh, còn tưởng hắn chỉ định thăm dò võ công của cô nhóc nên bèn

nói: “Được, chuyện này tạm không nhắc đến nữa. Ta xin nói ngắn gọn luôn, không biết Lỗ Tử Dương định an bài cho Quan huynh gặp Long phán quan

vào khi nào?”

Tới lúc này Quan Minh Nguyệt mới giật nẩy mình.

“Người nấp ngoài cửa hôm qua chính là Lâm huynh sao?”

Lâm Thanh cũng không giải thích, để mặc cho Quan Minh Nguyệt suy đoán.

Quan Minh Nguyệt nghĩ đến việc mình tỏ ra có địch ý với Lâm Thanh trước mặt

hai người Lỗ, Ninh đêm qua, trong lòng không khỏi có chút bất an. “Ta

chẳng qua chỉ lá mặt lá trái với người của Cầm Thiên bảo, Lâm huynh ngàn vạn lần đừng coi là thật.”

Lâm Thanh cười rộ. “Quan huynh quá lo

rồi, cho dù huynh có bất mãn với ta, ta tin rằng với tình hình hiện giờ

chúng ta vẫn có thể chân thành hợp tác. Còn về việc sau này gặp nhau có

trở mặt thành thù hay không, ta bây giờ vẫn chưa nghĩ đến.” Những lời

này y nói một cách đường đường chính chính, tỏ rõ rằng mình và Quan Minh Nguyệt không phải người đồng đạo, nhưng bây giờ vẫn có thể hợp tác với

nhau.

Sắc mặt Quan Minh Nguyệt lúc trắng lúc đỏ. “Lỗ Tử Dương còn

chưa thông báo với ta việc lúc nào thì có thể gặp Long phán quan, ta

đoán có lẽ trong ngày hôm nay sẽ có tin tức.”

Lâm Thanh nghiêm túc nói: “Đã như vậy, xin Quan huynh hãy phụ trách cung cấp tin tình báo về Cầm Thiên bảo cho ta, còn ta phụ trách phá hoại cuộc đàm phán giữa Tề

Bách Xuyên và Long phán quan, như thế mọi người sẽ đều được lợi, Quan

huynh thấy sao?”

Quan Minh Nguyệt trầm ngâm suốt một hồi lâu, nghĩ bụng, nếu người nấp ngoài cửa đêm qua là Lâm Thanh, như vậy giữa Cầm

Thiên bảo và Ám khí vương không biết chừng lại có mối quan hệ gì đó. Lâm Thanh thấy hắn còn có điều cố kỵ, bèn nói tiếp: “Quan huynh hẳn cũng

biết con người ta đây không thích dùng âm mưu quỷ kế, huống chi với thực lực của huynh bây giờ, nếu không liên thủ với ta thì có cách gì phá

hoại được kế hoạch của Thái thân vương? Hiện giờ tình hình khẩn cấp, hợp vào thì mạnh, chia ra thì yếu, nếu cứ chần chừ mãi thì sau này có hối

hận cũng đã muộn, xin Quan huynh hãy nói luôn quyết định của mình đi!”

“Được!” Quan Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lâm

Thanh: “Ta tin Lâm huynh một lần này, nếu có tin tức gì về Long phán quan sẽ lập tức báo cho huynh ngay.”

Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh vui vẻ dạo chơi trong thành Phù Lăng, khi

đi khi nghỉ, sau đó còn cố ý vào tiệm gạo mua rất nhiều lương thực, bảo

tiểu nhị đưa lên thuyền Tu Nhàn, khiến mọi người đều cho rằng bọn họ sắp rời khỏi thành Phù Lăng.

Suốt dọc đường, Hoa Tưởng Dung đều ngầm

để ý nhưng đừng nói là phát hiện ra có kẻ nào theo dõi, nàng thậm chí

còn không thấy tung tích của Lâm Thanh và Trùng đại sư mà mình biết chắc là đang bám theo sau.

Thấy đã đến buổi trưa, Thủy Nhu Thanh bèn nói: “Muội đói quá rồi, hay là chúng ta đến Tam Hương các lần nữa được không?”

Hoa Tưởng Dung nói: “Nên về thuyền trước đã, đến lúc đó chúng ta có thể gọi Trùng đại thúc và Lâm đại ca cùng tới Tam Hương các.”

Thủy Nhu Thanh cười, nói: “Tỷ sợ cái gì chứ? Cho dù Quỷ Thất Kinh có tới thì chúng ta cũng phải làm một con quỷ no mới được.”

“Ai sợ nào?” Hoa Tưởng Dung bực mình mắng. “Hình như lá gan của con nhóc

muội lại to lên rồi đấy. Suốt dọc đường đi, không phải muội liên tục

hoài nghi người này người kia là do Quỷ Thất Kinh đóng giả sao? Muội

không sợ hắn đóng giả thành tiểu nhị của Tam Hương các rồi hạ độc vào

thức ăn à?”

Hai má Thủy Nhu Thanh đỏ bừng. “Muội chỉ kể cho tỷ

nghe những lời đồn trên giang hồ thôi mà, đâu phải thật sự sợ hắn.”

Tròng mắt nàng thoáng đảo qua đảo lại. “Muội biết tại sao tỷ lại nôn

nóng muốn về thuyền rồi.”

Hoa Tưởng Dung buột miệng hỏi: “Tại sao?”

“Một ngày không gặp như cách ba thu chứ còn sao nữa...” Thủy Nhu Thanh gật

gù cười nói. “Không đúng, không đúng, là một canh giờ không gặp như cách ba thu.”

Hoa Tưởng Dung cả thẹn. “Ăn nói linh tinh, ta chỉ lo Trùng đại thúc và Lâm đại ca còn chưa ăn trưa, muội chớ có nói bừa!”

“Đừng có chối!” Thủy Nhu Thanh cười hì hì, nói. “Trước đây Hoa phu nhân

thường xuyên than vãn với muội rằng tầm mắt tỷ quá cao, chẳng nhìn trúng nam nhân nào trong thiên hạ, lần này về muội có thể báo tin tức tốt cho bà rồi.”

“Muội còn dám nói nữa?” Hoa Tưởng Dung làm bộ định đánh, Thủy Nhu Thanh vội vàng tránh đi, miệng vẫn nói không ngừng: “Nếu tỷ

muốn chứng minh mình không có tâm tư đó thì hãy cùng muội tới Tam Hương

các.”

Hoa Tưởng Dung chẳng có cách nào với Thủy Nhu Thanh, đành

đồng ý: “Được rồi, cứ nghe theo muội vậy!” Rồi cười hì hì, nói: “Tiếc là hôm nay không có ai mời.”

Vừa nghe nhắc đến Tiểu Huyền, Thủy Nhu

Thanh lập tức nổi giận. “Cái tên tiểu quỷ đó thực là đáng ghét, muội

nghi nó chính là người của Cầm Thiên bảo.”

Lần này thì đến lượt

Hoa Tưởng Dung chiếm được thế thượn