
đoán được.” Lâm
Thanh cười rộ, lật tay vỗ nhẹ lên Thâu Thiên cung sau lưng. “Bởi người trong lòng tiểu đệ chính là nó!”
Lúc này hãy còn sớm, dưới ánh ban mai dìu dịu, mọi thứ đều bị sương mù bao
phủ, cách vài bước là khó có thể nhìn rõ người trước mặt. Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh vào một quán nhỏ bên đường ăn sáng, chọn món cay vị
Tứ Xuyên. Thủy Nhu Thanh ăn mà mồ hôi tuôn đầy mặt, nhưng miệng thì vẫn
không ngớt khen ngon.
Một hán tử mặt mày vàng vọt, vẻ ốm yếu bưng
bát tào phớ mặn đi ngang qua chỗ hai người, chân bỗng loạng choạng, nhào thẳng về phía Thủy Nhu Thanh. Thủy Nhu Thanh đang lau mồ hôi, bất thình lình thấy hán tử đó lao tới thì kinh hãi vô cùng. Vừa rồi lúc đi trên
đường, nàng và Hoa Tưởng Dung đã bàn về thuật dịch dung của Quỷ Thất
Kinh, cho rằng bất cứ người nào cũng có thể do hắn hóa trang thành nên
trong đầu chỉ nghĩ tới tên sát thủ đáng sợ nhất trên giang hồ ấy. Trong
cơn nghi thần nghi quỷ, nàng còn tưởng rằng Quỷ Thất Kinh đã tìm tới,
thế là chẳng nghĩ ngợi gì đã ngả người sử ra một chiêu Bá Vương Tá Giáp, chui qua dưới cánh tay hán tử kia. Nàng vốn còn định phản kích nhưng vì kinh sợ trước uy danh của Quỷ Thất Kinh nên vội vàng tránh thật xa.
Cũng may mà nàng né tránh nhanh nên mới không bị bát tào phớ nóng bỏng
đó hắt vào người.
Gã hán tử đó đứng không vững, ngã nhào về phía
trước, may mà được Hoa Tưởng Dung nhanh tay nhanh mắt kịp thời đỡ lấy.
Gã vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không cẩn thận trượt chân, vị cô nương này không sao chứ?”
Thủy Nhu Thanh đã qua cơn kinh sợ,
liền cười thầm rằng bản thân thần hồn nát thần tính, khi ngẩng lên lại
thấy các thực khách xung quanh đều nhìn qua phía này, hiển nhiên là kinh ngạc vì thân thủ linh hoạt mà mình vừa thể hiện, trong lòng không khỏi
đắc ý. “Không sao rồi, sau này nhớ cẩn thận là được!”
Gã hán tử
vẫn không ngừng xin lỗi, sau đó thì bưng bát tào phớ rời đi. Hoa Tưởng
Dung không muốn ăn sáng giữa ánh mắt của bao người như vậy, bèn kéo Thủy Nhu Thanh đi thanh toán tiền rồi rời khỏi đó luôn.
Vừa đi được mấy bước, Thủy Nhu Thanh chợt kêu lớn một tiếng, xoay người chạy ngược trở lại. “Mau bắt lấy người đó!”
Hoa Tưởng Dung không biết đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Sao vậy?”
Thủy Nhu Thanh ủ rũ mặt mày, trề môi mắng lớn: “Tên trộm chết tiệt, dám ăn trộm chiếc khóa vàng bảo bối của muội.”
Hoa Tưởng Dung định thần nhìn kĩ, thấy chiếc khóa vàng Thanh Nhi vốn luôn
đeo trên cổ quả nhiên đã biến mất, bèn đưa mắt nhìn quanh nhưng làm gì
còn thấy bóng dáng của người kia nữa. “Muội thử nghĩ kĩ lại xem, liệu có phải đã đánh rơi trên thuyền không?”
“Không đâu, chiếc khóa vàng
này muội đã đeo trên người mấy chục năm rồi, chưa từng bỏ xuống.” Thủy
Nhu Thanh chừng như sắp khóc đến nơi.
Hoa Tưởng Dung có ý chọc cho Thủy Nhu Thanh vui, bèn nói: “Xấu hổ chưa kìa, muội mới bao nhiêu tuổi
chứ, lại dám nói là đã đeo mấy chục năm. Thanh Nhi đừng lo, để tỷ tỷ đi
nhờ người đúc cho muội một cái khác là được.”
“Đó là vật mà mẫu
thân để lại cho muội, còn nói sau này sẽ dùng làm tín vật đính ước cho
muội nữa.” Thủy Nhu Thanh cũng biết muốn tìm được tên hán tử kia còn khó hơn lên trời nên đành bỏ qua, nhưng miệng thì vẫn không ngừng mắng lớn.
“Có cần báo quan không?” Hoa Tưởng Dung biết mẫu thân của Thủy Nhu Thanh đã lên kinh thành từ hồi cô nhóc còn nhỏ, mấy năm rồi chưa về nhà, vật này nhất định là vô cùng quan trọng với cô bé, do đó cũng cảm thấy lo lắng
thay cho tỷ muội của mình.
Thủy Nhu Thanh thở dài, nói: “Dung tỷ
tỷ đúng là đã hồ đồ mất rồi, chúng ta lợi hại như vậy mà còn không tìm
được, báo quan thì có ích gì chứ?” Dù sao nàng cũng vẫn mang tâm tính
trẻ con, lại rất háo thắng, tuy trong lòng buồn bực nhưng ngoài mặt vẫn
tỏ vẻ như không có việc gì. “Mất rồi thì thôi vậy, dù sao muội cũng
không muốn lấy chồng...”
Hoa Tưởng Dung thấy Thủy Nhu Thanh nghĩ
được như vậy thì rất mừng, bèn cười hì hì, nói: “Phải đấy, phải đấy!
Nhân duyên do trời định, nói không chừng việc bị mất khóa này sẽ là khởi nguồn cho một câu chuyện thú vị ấy chứ. Có lẽ sau này muội sẽ có thể
ngầm định chung thân, không cần phải nghe theo cha mẹ trong việc hôn
nhân đại sự nữa...”
Thủy Nhu Thanh nghe thấy thế thì làm sao chịu
để yên, giả bộ muốn bắt lấy Hoa Tưởng Dung. Hoa Tưởng Dung có ý làm Thủy Nhu Thanh phân tâm, bèn nghiêng mình né tránh, miệng thì vẫn cất tiếng
trêu chọc cô bé.
Gã hán tử mặt vàng đó chính là do Diệu thủ vương
Quan Minh Nguyệt đóng giả. Hôm qua hắn vừa tới thành Phù Lăng đã lập tức đi gặp Lỗ Tử Dương, vừa khéo gặp lúc Nhật Khốc quỷ đang tra xét nguyên
nhân cái chết của tên lái thuyền đã ám hại mình, do đó Nhật Khốc quỷ
cũng biết việc Diệu thủ vương đã tới thành Phù Lăng.
Nhật Khốc quỷ sau khi nghe Tiểu Huyền nói bừa liền nghĩ rằng chiếc khóa vàng kia thật sự là vật của Tiểu Huyền. Tình cảm của hắn với Tiểu Huyền hiện giờ đã
rất sâu sắc, thật sự không nỡ từ chối lời van nài của nó, hắn bèn nói
việc này với Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt. Quan Minh Nguyệt biết Nhật Khốc quỷ là kẻ đứng đầu Cầm Thiên lục quỷ