
hang hổ cũng có thể xông vào!”
Lâm Thanh thấy Trùng đại sư có điều suy tư, liền
cười, nói: “Tuy Cầm Thiên bảo đã biết thân phận của chúng ta nhưng bây
giờ tình hình đang phức tạp, người của các thế lực ở kinh sư đều mang ý
đồ riêng, không ai chịu để lộ thực lực của mình trước, sự cân bằng miễn
cưỡng được duy trì, thành ra chúng ta là những người dễ phá vỡ cục diện
cân bằng này nhất. Chỉ cần tình hình trở nên hỗn loạn, chúng ta sẽ có cơ hội để lợi dụng.” Sau đó, y lại ngoảnh đầu nói với Thủy Nhu Thanh:
“Tiểu nha đầu ngươi sau này không được chạy loạn lên như đêm qua nữa,
nếu không nhờ có ta đi theo, chỉ sợ bây giờ ngươi đã trở thành con tin
trong tay người ta rồi.”
Thủy Nhu Thanh thấy Lâm Thanh không giống như đang nói đùa, bèn thè lưỡi, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.
Trùng đại sư đưa mắt nhìn Lâm Thanh, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ Lâm huynh cố ý
làm vậy để dụ hắn hiện thân?” Ông muốn nói tới Quỷ Thất Kinh, chỉ là
hiện giờ còn chưa muốn cho hai người Hoa, Thủy biết về sự tồn tại của
tên sát thủ siêu cấp này, kẻo bọn họ lại lo lắng.
Khuôn mặt dần
khôi phục vẻ bình thường, Hoa Tưởng Dung liếc mắt nhìn Trùng đại sư với
vẻ ngạc nhiên, không biết “hắn” mà ông nói tới là ai?
“Đây chỉ là
một trong các nguyên nhân.” Lâm Thanh thở dài, than. “Đêm qua ta nhìn
thấy Ninh Hồi Phong, cảm thấy người này lắm mưu nhiều kế, thâm sâu khó
lường, nếu chúng ta không làm rối loạn tình hình, chỉ e mọi việc đều nằm trong sự khống chế của hắn. Bây giờ, điều ta lo nhất không phải là Cầm
Thiên bảo có đồng ý với điều kiện của Thái thân vương hay không, mà là
bề ngoài bọn chúng giả vờ khách sáo với Tề Bách Xuyên, Quan Minh Nguyệt, thực tế thì ngầm liên minh với Minh Tướng quân.” Những lời này của y là một phán đoán được đưa ra sau khi suy nghĩ kĩ càng, tuyệt đối không
phải nói năng bừa bãi. Đêm qua, Ninh Hồi Phong một mực để yên cho Thủy
Nhu Thanh nấp bên ngoài nghe lén, hiển nhiên là vì tưởng nàng là Quỷ
Thất Kinh.
Trùng đại sư thoáng suy nghĩ rồi cũng nghĩ đến khả năng này, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc. “Chuyện này rất có khả
năng, chúng ta nhất định phải vạch ra một kế hoạch vẹn toàn.”
Thủy Nhu Thanh ngạc nhiên nói: “Cầm Thiên bảo liên minh với phủ tướng quân
thì không tốt sao? Như thế tên hòa thượng Trát Phong kia há chẳng phải
sẽ phải cúp đuôi lủi thủi trốn về Thổ Phồn?”
Hoa Tưởng Dung khẽ
nói: “Năm ngoái, Trùng đại thúc đã phái người giết chết tham quan Lỗ Thu Đạo vốn được phủ tướng quân bảo vệ, Thủy Tri Hàn cũng bị thương trong
tay ca ca ta, Lâm... Lâm đại ca lại càng là đối thủ không đội trời chung của Minh Tướng quân, nếu phủ tướng quân và Cầm Thiên bảo kết thành liên minh, chỉ e người đầu tiên bọn họ muốn đối phó chính là chúng ta.”
Lâm Thanh giơ một ngón tay cái lên với Hoa Tưởng Dung, khen nàng thông minh sáng dạ, chợt lại nghĩ tới một việc. “Đêm qua Ninh Hồi Phong đã ngâm
mấy câu thơ rồi mới ra tay với Thanh Nhi, bây giờ nghĩ lại đó chắc là ám hiệu, thấy Thanh Nhi không phải là người đó, hắn mới đột ngột ra tay.
Như vậy, e là hắn và người đó đã có ước định với nhau từ trước, đây
không phải là một tin tức tốt đối với chúng ta.” Y khẽ gượng cười một
tiếng. “Tên Ninh Hồi Phong này thực quá cao thâm khó lường, bây giờ,
ngay đến ta cũng phải nghĩ đến khả năng khi đó hắn đã phát hiện ra ta,
do đó mới cố ý ra lệnh cho Lỗ Tử Dương không được trêu chọc đến ta hòng
làm ta yên lòng...”
Thủy Nhu Thanh rốt cuộc đã cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc Lâm đại ca vừa nói tới người nào vậy?”
Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, rồi Trùng đại sư trầm giọng nói: “Quỷ Thất Kinh!”
Thủy Nhu Thanh vốn mang tâm tính trẻ con, chẳng để Quỷ Thất Kinh vào lòng.
“Thì ra là hắn. Tự cổ tà không thắng chính, cháu chẳng tin rằng hắc đạo
đệ nhất sát thủ lại có thể so với bạch đạo đệ nhất sát thủ đâu. Huống
chi chúng ta còn có Ám khí vương Lâm đại ca thanh danh lừng lẫy ở đây áp trận nữa.”
Hoa Tưởng Dung hơi cau mày, hiển nhiên là có biết sự
lợi hại của Quỷ Thất Kinh. “Động thủ một cách quang minh chính đại thì
đương nhiên không có gì đáng sợ, chỉ e Quỷ Thất Kinh sẽ không từ thủ
đoạn bày trò ám sát, như vậy thì thực khiến người ta khó có thể đề
phòng.”
Thủy Nhu Thanh vẫn chưa phục. “Kẻ tới chiều hôm qua nhất
định là hắn, nhưng vừa nhìn thấy Trùng đại thúc và Lâm đại ca, không
phải hắn đã sợ chạy mất đó sao?”
Lâm Thanh thấy Thủy Nhu Thanh xem nhẹ chuyện này, cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút, vừa hay Trùng đại
sư cũng có ý này. “Đó là bởi lúc ấy hắn muốn giết ta. Nếu người hắn tìm
tới là nhóc con ngươi thì sao?”
“Cháu ư?” Thủy Nhu Thanh đưa tay
chỉ vào mũi mình, tỏ vẻ không tin. “Hắn tìm một đứa bé như cháu để làm
gì chứ?” Ngoài miệng tuy nói cứng như vậy nhưng nàng đã bắt đầu chột dạ. Theo những lời đồn trên giang hồ, Quỷ Thất Kinh chính là một trong
những nhân vật đáng sợ nhất, dưới hắn còn có hai mươi tám tên đệ tử được đặt tên theo nhị thập bát tú trên trời, hợp xưng là Tinh Tinh Mạn
Thiên, xét về danh vọng tuy không so được với tứ đại đệ tử Cầm Kỳ Thư
Họa của Trùng đại sư nhưng thanh t