
cười vang, nói: “Minh Tướng quân không phải đã
hạ lệnh cho người trên giang hồ không được trêu chọc đến huynh sao? Vậy mà
huynh lại đi trêu chọc người của phủ tướng quân trước. Trong thiên hạ, e là
chẳng có mấy người có được lá gan lớn như vậy.”
Lâm Thanh cũng khẽ nở nụ cười. “Huynh lại còn nói như vậy
nữa... Ta làm vậy hoàn toàn là vì hai cô cháu gái bảo bối của huynh đó thôi.”
Hai người nghiêm túc nhìn nhau, đều nhận ra đối phương có
lòng muốn giết Quỷ Thất Kinh. Tuy chưa rõ Quỷ Thất Kinh rốt cuộc có ý đả thương
người hay không nhưng nếu không ra tay trước để trừ bỏ mối tai họa tiềm ẩn, đợi
đến khi hắn phát động tấn công, e là chẳng ai có thể nắm chắc sẽ chặn được đòn
tập kích sấm sét của tên sát thủ hàng đầu thiên hạ này. Mà võ công của Hoa
Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh hơi kém, rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu mà
Quỷ Thất Kinh nhắm vào.
Hai người bàn bạc rất lâu, bất giác trời đã sáng hẳn tự lúc
nào. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng động khẽ vang lên, rồi Hoa Tưởng Dung cất
tiếng hỏi: “Hai vị không đi ngủ một lát sao?”
Lâm Thanh thấy hai mắt Hoa Tưởng Dung đều vằn đỏ, liền cười, hỏi: “Hoa tiểu muội cũng cả đêm không ngủ sao?”
Hai má Hoa Tưởng Dung ửng hồng nhưng bên khóe miệng lại xuất hiện nét cười
thấp thoáng. Nàng ngoảnh đầu nhìn ánh bình minh ở đằng đông, trông lại
càng xinh đẹp. “Thanh Nhi lần đầu tiên làm khách dạ hành, vô cùng hưng
phấn, liền kéo muội tới nói đi nói lại việc này, hại muội chỉ có thể
thức cùng mà thôi.”
Lâm Thanh bật cười, nói: “Tiểu nha đầu đó hưng phấn cái gì chứ? Nếu không phải ta kịp thời phát hiện Ninh Hồi Phong
chuẩn bị ra tay, e là lần đầu tiên làm khách dạ hành của Thanh Nhi sẽ
phải kết thúc bằng việc trở thành tù nhân dưới thềm của người ta rồi.”
“Lâm đại ca nói bừa!” Thủy Nhu Thanh tung tăng nhảy nhót đi vào, đầu tiên là làm mặt quỷ với Trùng đại sư, sau đó hai tay chống nạnh nói với Lâm
Thanh: “Cho dù đại ca không kéo, muội cũng sẽ tránh được một trảo đó.”
Hoa Tưởng Dung nhìn vầng thái dương chậm rãi mọc lên trên mặt sông, ung
dung nói: “Ấy, không biết là ai nói với ta đến bây giờ nghĩ đến một trảo đó vẫn còn cảm thấy tim đập chân run, còn muốn kéo ta đi tạ ơn Bồ Tát
nữa...” Lâm Thanh và Trùng đại sư đều cất tiếng cười vang.
Thanh
Nhi tức tối giậm chân bình bịch xuống sàn thuyền. “Trời ơi, không ngờ
Dung tỷ tỷ lại không đứng về phía muội mà đứng về phía Lâm đại ca. Hừ
hừ, đúng là thấy lợi quên nghĩa... À không, là thấy sắc quên nghĩa.” Lần này đến lượt Hoa Tưởng Dung phải xấu hổ giậm chân. Nàng từ nhỏ đã sống
trong sự bao bọc của gia đình, phụ thân Hoa Khứu Hương nổi danh phong
lưu khắp thiên hạ, ngửi hương là đi, chạm hương là bỏ, cái tiếng phong
lưu thực chẳng có ai sánh bằng, còn ca ca Hoa Tiễn Lệ cũng là người
phong lưu tiêu sái, tài cao vời vợi, cầm kỳ thi họa không ngón nào là
không thông, từng tỏ rõ ước nguyện rằng muốn quen hết các anh hùng trong thiên hạ, vẽ hết các cảnh đẹp núi sông, ngó hết các trang tuyệt sắc
trên đời, dáng vẻ thực là một tay công tử khôi ngô, tuấn tú. Do đó, hôm
qua ở Tam Hương các, vừa nhìn thấy Ám khí vương Lâm Thanh nàng đã lập
tức bị cái hình tượng nam nhi ngạo nghễ, bất khuất của y làm xao động,
lại thấy Lâm Thanh ra mặt thay tài nữ nổi danh thiên hạ Lạc Thanh U, chỉ loáng cái đã khiến Tề Bách Xuyên phải kinh hãi bỏ chạy, cái khí khái
anh hùng quang minh lỗi lạc ấy lại càng khắc sâu vào tâm trí nàng. Thế
là trái tim thiếu nữ bất tri bất giác đã gắn chặt vào người Lâm Thanh
nhưng lại không đoán được Lâm Thanh và Lạc Thanh U rốt cuộc có quan hệ
gì, nên suốt đêm qua nàng không sao ngủ được, cứ trằn trọc suy nghĩ mãi. Bây giờ, việc này bị Thủy Nhu Thanh nói toạc ra, người nói vô tâm,
người nghe hữu ý, khuôn mặt nàng sớm đã đỏ bừng vì thẹn thùng, xấu hổ.
Trùng đại sư vốn hiểu rõ về nhân tình thế thái, làm gì mà không nhận ra Hoa
Tưởng Dung đã nảy sinh tâm tư nhi nữ với Lâm Thanh. Thấy nàng thẹn
thùng, ông bèn cất tiếng chuyển chủ đề: “Hai nhóc con các ngươi hôm nay
lại nghĩ ra trò gì thế? Bây giờ thành Phù Lăng đang hỗn loạn, người của
rất nhiều thế lực đều đã đến đây, các ngươi chớ nên làm chuyện gì để
người ta chú ý.”
Thủy Nhu Thanh còn nhỏ tuổi, chưa hiểu gì về
chuyện nam nữ, thấy Hoa Tưởng Dung tỏ ra ngượng ngập thì thích thú vô
cùng. Nàng và Hoa Tưởng Dung tỷ muội tình thâm, lại vốn tính tinh
nghịch, liền nói tiếp: “Trùng đại thúc chắc đã mệt rồi, cháu cũng buồn
ngủ đến mức sắp không mở nổi mắt, chi bằng hãy để Lâm đại ca đưa Dung tỷ tỷ vào thành Phù Lăng chơi đi.” Dứt lời, nàng liền đưa tay che miệng,
cười khúc khích.
Lâm Thanh cũng có chút không được tự nhiên, liền
ngoảnh đầu qua một bên, không dám nhìn Hoa Tưởng Dung. “Trùng huynh quá
lo rồi. Ta thấy chúng ta cứ vào thành nghênh ngang đi lại một phen, để
xem đối phương sẽ có phản ứng thế nào.”
“Phải lắm, phải lắm! Vẫn
là Lâm ca ca có khí phách hơn.” Thủy Nhu Thanh thấy như vậy đúng ý mình, lập tức vỗ tay cười, nói. “Bốn người chúng ta mà đi cùng nhau, đừng nói là một tòa thành Phù Lăng nhỏ bé, cho dù có là đầm rồng