
phó hương chủ của phân đà Phù Lăng này?”
Phí Nguyên thầm run sợ, đến giọng nói cũng trở nên run rẩy:
“Ninh tiên sinh yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực đi tìm.”
Ninh Hồi Phong dường như biết mình đã quá nặng lời, bèn mỉm
cười nói thêm: “Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Đêm nay hẳn không còn
việc gì nữa rồi, cho các huynh đệ về nghỉ ngơi cả đi!” Phí Nguyên vâng lệnh rời
đi. Ninh Hồi Phong đứng đó thêm một lát rồi cũng quay về phòng.
Lâm Thanh thầm kinh hãi, tên Ninh Hồi Phong này dùng cả rắn
lẫn mềm, chỉ đôi ba lời đã khiến cho thủ hạ tuân phục, hơn nữa còn nhân tiện
nói tốt về cấp trên của đối phương là Lỗ Tử Dương mấy câu khiến cho đối phương
ngày sau càng thêm trung thành với Lỗ Tử Dương, thủ đoạn quả là cao minh vô
cùng. Mà vừa rồi ở trong phòng, suốt một hồi lâu hắn không nói lời nào, chẳng
hề để lộ phong mang, khiến Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt cơ hồ đã quên mất sự
tồn tại của hắn, chỉ từ điểm này thôi cũng có thể thấy được kẻ này đáng sợ đến thế
nào. Lại tính thêm cả sự phán đoán về Lỗ Tử Dương lúc ban đầu, xem ra thực lực
của Cầm Thiên bảo quả thực không thể xem nhẹ.
Lỗ Tử Dương tiễn Quan Minh Nguyệt về xong liền vội vàng quay
trở lại, đẩy cửa đi vào. “Thì ra người bên ngoài là một tiểu cô nương, thuộc hạ
còn tưởng là...”
Ninh Hồi Phong khẽ ho một tiếng, cắt ngang lời Lỗ Tử Dương:
“Ta không muốn nghe thấy tên của hắn.”
Lỗ Tử Dương cười khan một tiếng. “Sư gia nói cũng đúng, e là
người trong Cầm Thiên bảo đều không muốn nghe thấy tên của người này.”
Lâm Thanh thầm cảm thấy tò mò, xem ra hai người này quả
nhiên sớm đã phát hiện ra Thủy Nhu Thanh nhưng lại tưởng cô nhóc là một người
khác nên mới không vạch trần. Chỉ là chẳng rõ cái tên mà Ninh Hồi Phong không
muốn nghe thấy rốt cuộc là của ai? Mà việc vừa rồi bọn hắn cố ý khiến Quan Minh
Nguyệt nảy sinh địch ý với mình chẳng lẽ cũng là để cho người này xem?
Ninh Hồi Phong lại nói: “Trưa mai, Long bảo chủ sẽ đến thành
Phù Lăng, ngày kia sẽ đi hội đàm với Tề Bách Xuyên tại Khốn Long sơn trang trên
gò Thất Lý. Ngươi hãy đi an bài một chút, và nói với Tề Bách Xuyên rằng tối đa
chỉ được mang theo ba người, người không liên quan không cần tham gia.”
Lỗ Tử Dương tỏ ra có chút do dự. “Ngoài gã phiên tăng kia,
Tề Bách Xuyên còn dẫn theo huynh đệ họ Triệu và Liễu Đào Hoa tới đây nữa...”
Ninh Hồi Phong cười lạnh một tiếng. “Ta cố ý làm như vậy
đấy. Trát Phong lạt ma nhất định phải đi cùng, ba người còn lại thì để xem xem
Tề Bách Xuyên sẽ giải quyết thế nào.” Rồi hắn lại gằn giọng, nói: “Ngươi cứ nói
với hắn, nếu hắn dẫn theo bốn người thì khỏi cần gặp Long bảo chủ nữa.”
Lỗ Tử Dương giật mình hiểu ra. “Tiên sinh quả nhiên cao
minh. Đám người tới từ kinh thành này kiêu căng, ngang ngược, nếu không cho bọn
chúng biết mặt thì ắt sẽ chẳng chịu nể nang chúng ta.”
Lâm Thanh thậm chí đã có chút khâm phục tên Ninh Hồi Phong
này, ngay đến một chi tiết nhỏ như vậy mà hắn cũng không bỏ qua. Nghĩ đến bộ
dạng tức tối của Tề Bách Xuyên, trong lòng y không khỏi khen ngợi.
Giọng nói vẫn tràn đầy vẻ hờ hững của Ninh Hồi Phong lại vang
lên: “Ta không tiện ra mặt, ở trước mặt bảo chủ, ngươi nhớ nói tốt về tên Quan
Minh Nguyệt kia mấy câu, tốt nhất là hãy xem ý tứ của Thái tử thế nào trước đã.
Còn về việc người kia thì tạm thời đừng nên cho bảo chủ biết vội.” Hắn khẽ cười
một tiếng. Từ trong tiếng cười của hắn, người ta chẳng thể nghe ra chút mừng
giận nào. “Một tòa thành Phù Lăng nhỏ bé không ngờ lại có nhiều cao nhân tụ hội
như vậy, thực khiến người ta phải bất ngờ.”
Lỗ Tử Dương cười, nói: “Ha ha, xem ra nước cờ này của Thái
thân vương đúng là đã khiến cả bàn cờ trở nên sôi động.”
Ninh Hồi Phong dặn dò: “Ngươi nhớ lấy, đừng nói năng bừa bãi
với bảo chủ, chỉ cần chọn các tin tức tương ứng báo lên là được, mọi chuyện cứ
để bảo chủ tự đưa ra quyết định.”
Lỗ Tử Dương nói: “Thuộc hạ đã đi theo tiên sinh bao nhiêu
năm nay, điều này tất nhiên là hiểu được.” Rồi lại hỏi dò: “Không ngờ Lâm Thanh
lại lên thuyền của hai nữ tử đó, điều này đúng là nằm ngoài dự liệu của thuộc
hạ. Xem ra hai nữ tử đó cũng có chút lai lịch, có cần cho các huynh đệ theo dõi
không?”
Ninh Hồi Phong nói: “Ngươi không cần phái người đi kẻo lại
đắc tội với Lâm Thanh, đã có người kia để mắt tới bọn họ rồi.”
Lỗ Tử Dương tò mò hỏi: “Tại sao hắn phải theo dõi Lâm
Thanh?”
Ninh Hồi Phong trầm giọng hỏi lại: “Ngươi có biết nam nhân
đi cùng hai nữ tử kia là ai không?”
Lỗ Tử Dương thoáng suy nghĩ rồi đáp: “Người này cả ngày đội
nón lá, vô cùng nổi bật nhưng vì không thể nhìn thấy tướng mạo nên không ai
nhận ra hắn. Có điều, nghe Tề Bách Xuyên nói người này chắc hẳn là một cao thủ
hiếm có, với nhãn quang thần bổ của Tề Bách Xuyên, chắc là không nhầm được.”
Ninh Hồi Phong lạnh lùng nói: “Y chính là Trùng đại sư.”
Lỗ Tử Dương nghe thấy cái tên Trùng đại sư thì cả kinh, buột
miệng thốt lên: “Y đến thành Phù Lăng này làm gì? Đỗ huyện lệnh tuy đã nhận
không ít lợi lộc từ Cầm Thiên bảo ta nhưng cũng chưa thể tính là một tên quan
tham được.