
vung tay túm lấy cổ áo của cô
nhóc, vận kình kéo cô nhóc về phía sau.
Theo sau tiếng kêu kinh
hãi của Thủy Nhu Thanh, một bàn tay trắng nõn đột nhiên xuyên thủng bức
tường của căn phòng, thò ra ngoài, nơi ngón tay giữa có đeo một chiếc
nhẫn lớn làm bằng ngọc bích phát ra ánh sáng cực kỳ quỷ dị dưới đêm
trăng.
Một trảo đó chụp hụt, Ninh Hồi Phong ở trong phòng khẽ “ồ”
lên một tiếng, đột ngột thu bàn tay về. Ngay sau đó tiếng bước chân vang lên,
dường như hắn định mở cửa đi ra ngoài tra xét.
Lâm Thanh ghé sát tai Thủy Nhu Thanh, nói khẽ: “Đừng sợ, là
ta.” Y ra tay rất kịp thời, nếu chỉ chậm hơn một chút, nhìn thế trảo dữ dội đó,
một khi chụp trúng vào người Thủy Nhu Thanh e là sẽ mất mạng ngay. Thủy Nhu
Thanh vốn tưởng mình đã rơi vào tay địch, đang ra sức giãy giụa, chợt nghe thấy
giọng nói của Lâm Thanh thì mới cảm thấy yên tâm.
Giữa màn đêm, tiếng kêu kinh hãi của Thủy Nhu Thanh đã vọng
đi xa khắp, nhất thời tòa phủ trạch rực rỡ ánh đèn, đám gia đinh cầm binh khí
ào ào chạy tới hậu hoa viên từ bốn phía xung quanh.
Lâm Thanh đang định xách Thủy Nhu Thanh lao ra ngoài, thấy
tình cảnh này thì lòng thầm máy động, dùng sức ném Thủy Nhu Thanh ra ngoài bức
tường, đồng thời ngưng tụ âm thanh thành một dải truyền vào tai cô nhóc: “Mau
quay về kể những việc đã nhìn thấy ở đây với Trùng đại sư, không được ở lại
thêm nữa.” Lũ gia đinh có thể kéo tới kịp thời như vậy, còn mặc quần áo chỉnh
tề, hiển nhiên là đã có sự đề phòng từ trước, chẳng qua là do có lệnh của cấp
trên nên mới không ra ngoài tuần tra. Hơn nữa, Ninh Hồi Phong nhất định đã phát
hiện ra Thủy Nhu Thanh nhưng lại nhẫn nhịn tới tận bây giờ, bên trong hẳn là có
ẩn tình. Bao nhiêu điều nghi vấn cùng xuất hiện khiến Lâm Thanh quyết định ở
lại, y tin rằng vừa rồi chưa có ai phát hiện ra mình, lúc này việc y không đi
ngay nhất định là nằm ngoài ý liệu của đối phương, có lẽ còn có thể thăm dò
được tin tức gì khác.
Lâm Thanh tài cao mật lớn, nhanh chóng ẩn mình vào điểm mù
trong tầm mắt của kẻ địch, không hề động đậy. Y liệu chừng đám gia đinh sẽ chỉ
tìm kiếm ở khu vực bên ngoài hậu hoa viên, do đó mình chỉ cần đề phòng để không
bị Ninh Hồi Phong phát hiện là được. Mà Thủy Nhu Thanh nhất định sẽ thu hút
phần lớn sự chú ý của người này, thêm vào đó Ám khí vương vốn tinh thông thuật
ẩn nấp, có sáu, bảy phần nắm chắc có thể tránh được tai mắt của Ninh Hồi Phong.
Nhìn thấy thân hình Thủy Nhu Thanh lao vọt qua tường, cả một
đám gia đinh đồng loạt hô to gọi nhỏ, ùn ùn đuổi theo.
Cửa phòng mở ra, Ninh Hồi Phong bước ra ngoài, đi tới chỗ
bức tường bị xuyên thủng tra xét một hồi, trầm ngâm không nói gì. Từ chỗ ẩn
mình của Lâm Thanh hiện tại có thể nhìn thấy một bên mặt Ninh Hồi Phong, nhưng
y lại đang nhắm mắt bế khí. Người này có dáng vẻ cao thâm khó lường, rất có thể
chỉ một ánh mắt nhìn tới cũng sẽ khiến hắn phát hiện ra sự dị thường.
Một tay đại hán tráng kiện dẫn theo mấy gã gia đinh đi tới
cửa hậu hoa viên thì dừng lại, cao giọng nói: “Ninh tiên sinh, kẻ địch đã bỏ
trốn rồi, có huynh đệ nhận ra đó là tiểu cô nương trên chiếc thuyền hoa tới
thành Phù Lăng ngày hôm kia, có cần đi bắt về thẩm vấn không?”
“Thì ra là tiểu nha đầu đó?” Ninh Hồi Phong thoáng trầm ngâm
rồi cất tiếng: “Gọi các huynh đệ về đi, cũng không cần phái người bám theo nữa,
ta tự có an bài.” Dường như hắn khẽ cười một tiếng. “Phí huynh đệ và các thủ hạ
mấy hôm nay phải thức trắng đêm không ngủ, thực đã vất vả quá rồi, ta sẽ ghi
hết biểu hiện của mọi người lại, bảo chủ nhất định sẽ ban thưởng thật hậu.”
Lâm Thanh nghe tới đây thì mới hay Cầm Thiên bảo sớm đã biết
rõ tình hình trên thuyền Tu Nhàn. Thấy bộ dạng tự tin của Ninh Hồi Phong, ngay
đến y cũng không xác định được thân phận của Trùng đại sư liệu có phải đã bị lộ
rồi không.
Đại hán đó chính là Phí Nguyên mà ban ngày đã bị Tiểu Huyền
đùa bỡn một phen. Địa vị của hắn ở Cầm Thiên bảo không cao, nghe Ninh Hồi Phong
nói vậy thì không khỏi có chút “được yêu quá hóa sợ”, liền lúng túng cười, nói:
“Ninh tiên sinh quá khen rồi, những việc này vốn nằm trong phận sự của thuộc
hạ.”
Ninh Hồi Phong hờ hững nói: “Lỗ hương chủ cũng từng nói với
ta rằng ngươi thông minh, tháo vát, làm việc đắc lực. Chỉ cần ngươi dốc sức trợ
giúp cho y, ngày sau, cái chức phó hương chủ của phân đà Phù Lăng này có lẽ sẽ
là của ngươi.”
Phí Nguyên nghe vậy thì cả mừng nhưng ngoài mặt vẫn phải cố
tỏ ra ung dung, hết sức vất vả. “Không biết tiên sinh còn có điều gì phân phó?”
Ninh Hồi Phong khẽ “ồ” một tiếng, chậm rãi nói: “Ngươi biết
chỗ ở của Nhật Khốc quỷ chứ, đi báo với y sáng mai hãy tới nơi này gặp ta.”
Phí Nguyên tỏ vẻ khó xử. “Khốc lão đại độc lai độc vãng đã
quen, xưa nay chỉ có thể lưu lại ký hiệu rồi chờ y tìm tới, e là đến ngày mai
cũng chưa chắc đã tìm được y...”
Giọng Ninh Hồi Phong chợt trở nên dữ dằn: “Hôm nay y đã biết
việc xảy ra trong Tam Hương các, bất kể thế nào cũng sẽ ở lại thành Phù Lăng.
Nếu ngay đến một người sống mà ngươi cũng không tìm được thì còn có tư cách gì
để đảm nhiệm chức