
kinh nghiệm
giang hồ, lại quá tự tin vào võ công của bản thân nên cho rằng không
người nào phát hiện ra mình, đâu hay Lâm Thanh vẫn luôn bám theo phía
sau.
Lâm Thanh đi theo Thủy Nhu Thanh đến chỗ cách căn phòng kia
chừng mấy bước chân thì dừng lại, thấy Thủy Nhu Thanh nấp dưới ô cửa sổ
ghé tai lắng nghe, nghĩ bụng tiểu cô nương này quá to gan, chắc hẳn đã
nghĩ trong Cầm Thiên bảo toàn là hạng bất tài.
Nhưng y cũng không
nhắc nhở Thủy Nhu Thanh mà nấp phía sau một cây cột lớn trên hành lang,
vận công vào tai, nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên trong
phòng: “Việc này xin phiền Lỗ hương chủ bẩm báo với Long bảo chủ. Với sự tinh minh của Long bảo chủ, nhất định sẽ có được sự phán đoán chính xác về tình hình trong võ lâm hiện nay, không tin vào lời của kẻ tiểu
nhân.” Lâm Thanh cảm thấy giọng nói này hơi quen tai nhưng chưa kịp suy
nghĩ kĩ đã lại nghe thấy một người khác cười khan mấy tiếng, nói: “Xin
Quan huynh cứ yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ chuyển lời. Có điều, việc
Long bảo chủ đưa ra quyết định thế nào, tiểu đệ thực khó mà đoán trước
được.” Người này chắc hẳn chính là hương chủ Lỗ Tử Dương của Cầm Thiên
bảo, Lâm Thanh nghe thấy hắn nói hai chữ “Quan huynh”, trong đầu liền
lóe lên ánh linh quang, đã nghĩ ra chủ nhân của giọng nói khàn khàn kia
chính là Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt trong Bát phương danh động, kẻ
được cho là có tài ăn trộm thiên hạ vô song.
Lâm Thanh thầm cười
lạnh. Quan Minh Nguyệt vốn là người thuộc hệ phái Thái tử, bây giờ xuất
hiện trong thành Phù Lăng này không cần hỏi cũng biết là vì chuyện Thái
thân vương và Cầm Thiên bảo có khả năng liên minh với nhau. Tiếc là y đã đến chậm một bước, không thể nghe được Quan Minh Nguyệt muốn nhờ Lỗ Tử
Dương chuyển lời gì cho Long phán quan, nhưng đoán chừng chắc cũng chỉ
là nói rõ những chỗ lợi hại bên trong hoặc là nói xấu Thái thân vương
mấy lời. Y biết tai mắt Diệu thủ vương rất thính, ngầm lo lắng thay cho
Thủy Nhu Thanh. Tất nhiên không phải y sợ bị người ta phát hiện rồi
không thể thoát thân, bởi y và Diệu thủ vương vốn chẳng có giao tình gì, cùng lắm là trở mặt rồi giao chiến một phen. Chỉ là một khi tung tích
bị bại lộ, y sẽ không thăm dò được tin tức gì có giá trị nữa.
Quan Minh Nguyệt hỏi: “Tề Bách Xuyên còn chưa liên lạc với các vị sao?”
Lỗ Tử Dương vẫn trả lời bằng giọng bình thản, chẳng có vẻ gì là nôn nóng:
“Tề thần bổ hôm nay vừa tới thành Phù Lăng đã lập tức qua chỗ quan phủ
rồi, còn chưa đến nơi đây.” Rồi hắn lại cười lạnh một tiếng. “Một tháng
trước, y đã gửi thư cho Long bảo chủ hẹn gặp tại gò Thất Lý ngoài thành, tất nhiên không cần phải để tâm tới những nhân vật nhỏ như ta làm gì.”
Lâm Thanh nghe tới đây thì thầm chấn động, thì ra Thái thân vương đã hẹn trước với Long phán quan rồi, mà nghe ý của Lỗ Tử Dương thì Long phán
quan cũng sẽ đến thành Phù Lăng trong hai ngày tới. Chắc hẳn vì muốn
tránh tai mắt của người ta cho nên Tề Bách Xuyên mới không trực tiếp đến Cầm Thiên bảo.
“Thần bổ?” Quan Minh Nguyệt cũng cười lạnh một
tiếng. “Mấy năm nay, Tề Bách Xuyên ỷ rằng mình là thủ hạ của Hồng Tu La
mà tác oai tác phúc, chẳng biết trời cao đất dày, đừng nói là Lỗ huynh,
ngay khi ở kinh sư nhìn thấy bọn ta mà hắn cũng kiêu ngạo vô cùng, không coi ai ra gì.” Sau đó, hắn lại hạ thấp giọng, nói: “Nghe nói hôm nay ở
Tam Hương các, Tề Bách Xuyên đã trêu chọc phải Ám khí vương Lâm Thanh.”
Lỗ Tử Dương cười, nói: “Tin tức của Quan huynh đúng là nhanh nhạy thật.
Mấy hôm nay, không biết vì cớ gì mà các lộ nhân mã giống như đã hẹn sẵn
với nhau, cùng kéo đến thành Phù Lăng. Ám khí vương đã mấy năm không
xuất hiện trên giang hồ, không ngờ cũng đến đây tham gia náo nhiệt. Ta
nghe tin báo nguyên nhân của cuộc xích mích là Trát Phong nói xấu Lạc
Thanh U khiến Ám khí vương nổi giận, nhưng lại giao thủ với Liễu Đào Hoa trước. Còn may là Ám khí vương đã nương tay, không đả thương người
nào.”
Quan Minh Nguyệt cất giọng lạnh lùng: “Lâm Thanh dám buông
lời khiêu chiến với Minh Tướng quân, còn có thể thoát thân khỏi trùng
vây của Minh Tướng quân, thiên hạ có mấy người so được? Ta thấy Tề Bách
Xuyên đúng là đã chán sống rồi.”
“Quan huynh nói phải lắm!” Lỗ Tử
Dương phụ họa theo. “Ám khí vương cũng mới tới thành Phù Lăng hôm nay,
hơn nữa còn không ẩn giấu hành tung, ta đã lệnh cho thủ hạ không được
làm kinh động đến y. Tuy Cầm Thiên bảo bọn ta chưa chắc đã sợ y nhưng
thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, gặp phải loại đại ma đầu mừng giận thất thường thế này, có thể không trêu chọc đến là tốt nhất.” Lâm
Thanh nghe bọn họ nói tới mình thì lại càng chăm chú hơn, thấy Lỗ Tử
Dương nói vậy liền ngây người, không ngờ lời khiêu chiến với Minh Tướng
quân sáu năm trước không những đã khiến mình trở thành đại ma đầu trong
mắt người trên giang hồ, còn được tặng kèm lời bình mừng giận thất
thường nữa, trong lòng chỉ biết cười khổ.
“Lỗ huynh đề cao Ám khí
vương quá rồi. Lâm Thanh chẳng qua chỉ lớn gan một chút mà thôi, chứ nếu nói tới võ công thì đừng nói là Minh Tướng quân, cho dù giao thủ với