
Long phán quan y cũng chưa chắc đã làm gì được.” Trong lời của Quan Minh Nguyệt thấp thoáng vẻ ghen tỵ. Cũng khó trách hắn lại cảm thấy khó
chịu, bởi Lâm Thanh vốn ngang danh với hắn trong Bát phương danh động,
nhưng giờ đây lại vì lời khiêu chiến với Minh Tướng quân mà danh tiếng
vang rền, trở thành một trong số ít những cao thủ cấp bậc tông sư trong
thiên hạ, những người khác trong Bát phương danh động tất nhiên đều
không phục.
Lỗ Tử Dương cười khà khà một tiếng. “Lâm Thanh năm xưa giết chết Đăng bình vương Cố Thanh Phong, đã là khâm phạm của triều
đình, Tề Bách Xuyên thân là thần bổ mà lại chỉ có thể giả vờ như không
nhận ra thân phận của Lâm Thanh, sự nhẫn nại như thế thực khiến người ta khâm phục.” Lâm Thanh nghe tới đây liền hơi cau mày. Lỗ Tử Dương cố ý
nhắc tới việc này trước mặt Diệu thủ vương, lại dùng giọng điệu cười
trên nỗi đau của người khác, hiển nhiên là không mang ý tốt.
“Vậy
thì sao?” Quan Minh Nguyệt quả nhiên đã bị lời của Lỗ Tử Dương làm cho
nổi giận, giọng nói cũng lớn hơn. “Minh Tướng quân đã buông lời với toàn thiên hạ, trước khi y và Ám khí vương quyết đấu, bất kỳ người nào cũng
không được phép cản trở. Lời này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nhưng
bất cứ ai muốn gây rắc rối cho Ám khí vương cũng phải nghĩ xem liệu mình có phạm phải cái tội danh cản trở cuộc quyết đấu giữa y và Minh Tướng
quân không... Hừ, nếu không phải vì nguyên cớ này, ta sẽ là người đầu
tiên đi tìm Lâm Thanh báo thù cho Cố Thanh Phong.”
Lỗ Tử Dương khẽ cười khan một tiếng. “Quan huynh tất nhiên là có cái thực lực này.
Huống chi trong Bát phương danh động ở kinh sư, người nào mà không phải
hạng tâm cao khí ngạo, buông mắt nhìn khắp thiên hạ, người dám công
nhiên bất chấp mệnh lệnh của Minh Tướng quân đi truy bắt Ám khí vương
cũng chỉ có một mình Truy bổ vương Lương Thần thôi.” Hắn chợt hạ thấp
giọng, nói: “Quan huynh không cần tính toán với Ám khí vương làm gì. Tề
Bách Xuyên sau khi quay về lại bị gã lạt ma Trát Phong kia mỉa mai một
hồi, đang hết sức khó chịu, thực khó lòng nuốt nổi cơn giận này. Đám bổ
đầu bọn hắn tự có phương pháp truyền tin liên lạc riêng, chắc lúc này đã đi liên hệ với Truy bổ vương rồi.”
Quan Minh Nguyệt thấy Lỗ Tử
Dương tuy bề ngoài khen ngợi Bát phương danh động nhưng thực tế thì lại
nâng Truy bổ vương Lương Thần lên một bậc, dường như ám chỉ rằng mình
chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Thanh, trong lòng trào dâng rất nhiều
cảm xúc nhưng lại không phát tác được, đành hậm hực nói: “Nếu Lâm Thanh
mà dám trêu chọc đến ta, ta cũng chẳng thèm quan tâm đến mệnh lệnh của
Minh Tướng quân làm gì.”
Lỗ Tử Dương cười hà hà một tiếng, chuyển chủ đề: “Nếu Quan huynh có lòng, ta có thể an bài cho huynh đi gặp bảo chủ trước.”
Quan Minh Nguyệt cả mừng, nói: “Đã như vậy, việc này xin làm phiền Lỗ huynh. Tốt nhất là vào ngày mai hoặc ngày kia, nếu ta có thể gặp được Long bảo chủ trước Tề Bách Xuyên thì thực là tốt quá!”
Dường như Lỗ Tử
Dương đã đưa tay khẽ vỗ vai Quan Minh Nguyệt. “Quan huynh yên tâm, ta
nhất định sẽ dốc hết sức. Dù sao Thái tử xưa nay cũng luôn chiếu cố cho
Cầm Thiên bảo ta, hơn nữa chỉ riêng việc Diệu thủ vương đích thân tới
thành Phù Lăng cũng đã đủ khiến bảo chủ phải nể mặt rồi.”
Quan
Minh Nguyệt nghe thấy lời tâng bốc như vậy liền cất tiếng cười vang.
“Quan mỗ xin cảm tạ ân tình. Nếu ngày sau Lỗ huynh có rảnh tới kinh sư,
ta nhất định sẽ dốc lòng khoản đãi.” Hắn hạ thấp giọng nói một câu gì
đó, sau đó liền cùng Lỗ Tử Dương cất tiếng cười dâm dật, chắc hắn vừa
nói đến cô nương nào đó đang nổi danh trong chốn lầu xanh ở kinh sư.
Lâm Thanh nghĩ bụng, tay Long phán quan này đúng là kiêu ngạo, tuy Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt mắt để trên trán nhưng ở kinh sư cũng được tính
là một nhân vật, trong giang hồ cũng khá có danh tiếng, vậy mà muốn gặp
hắn một lần cũng khó như vậy, còn phải đi làm thân bắt chuyện với một gã hương chủ của Cầm Thiên bảo. Đoán chừng Quan Minh Nguyệt đã buông lời
nói khoác trước mặt Thái tử, mãi sau khi tới thành Phù Lăng này rồi mới
biết phép vua thua lệ làng, do đó đành miễn cưỡng thu lại mấy phần ngạo
khí, trở nên cẩn thận, dè dặt, không dám ngang ngược làm bừa. Đến lúc
này Lâm Thanh lại càng thêm coi thường nhân cách của Quan Minh Nguyệt.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, trong lòng y chợt nổi lên mối nghi ngờ. Tên Lỗ Tử
Dương này nói năng có mềm có cứng, cười nụ giấu dao, vừa khiêu khích,
xúi giục mà lại vừa vỗ về, tâng bốc, khiến cho đường đường là Diệu thủ
vương mà cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Một nhân vật như vậy mà ở Cầm
Thiên bảo lại chỉ là một hương chủ, thực khiến người ta khó lòng tin
nổi. Chẳng lẽ mình xưa nay vẫn coi thường hắn sao?
Quan Minh
Nguyệt nói: “Giờ đã quá canh ba, tiểu đệ xin được cáo từ. Tiểu đệ trọ
tại khách điếm Vân Trung ở thành nam, nếu Lỗ huynh có tin tức gì xin hãy tới đó thông báo.”
Lỗ Tử Dương khách sáo cất tiếng: “Đã muộn thế
này rồi, trọ tại khách điếm e là không được thoải mái, chi bằng Quan
huynh hãy qua đêm ở đây rồi ngày mai đi cũng không muộn.”
Quan
Minh Nguyệt thở dài,