
nói: “Tiểu đệ còn có mấy người huynh đệ đi cùng,
không thể không quay về để ý đến họ một chút. Đợi chuyện này xong rồi,
cho dù Lỗ huynh không nói, tiểu đệ cũng phải dày mặt xin Lỗ huynh đưa đi dạo chơi trong thành Phù Lăng một phen.” Rồi hắn lại cất cao giọng:
“Ninh tiên sinh thân thể không thoải mái, không cần phải tiễn, xin cứ
nghỉ ngơi trước, đợi vài hôm nữa Quan mỗ sẽ lại tới vấn an.”
Một
giọng nói nghe có vẻ rất yếu ớt hờ hững vang lên: “Quan huynh đi chậm
rãi. Hôm nay thân thể ta hơi mệt, không thể tận hứng với Diệu thủ vương, thực là thất lễ!”
Tới lúc này Lâm Thanh mới giật mình cả kinh,
thì ra trong phòng còn có một người khác, vậy mà mãi tới khi nghe thấy
giọng nói của hắn thì y mới phát hiện. Tuy đây một phần là bởi tâm tư
của y đều đặt vào cuộc đối thoại giữa hai người Quan, Lỗ nhưng người này có thể ẩn giấu bản thân tốt như vậy, quả thực là một cao thủ hiếm có.
Nghe khẩu khí của Quan Minh Nguyệt, người này chắc hẳn chính là sư gia Ninh
Hồi Phong, kẻ có địa vị chỉ dưới Long phán quan trong Cầm Thiên bảo,
được người ta gọi là “bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng thủ xuất”. Nghe nói
Ninh Hồi Phong quanh năm mắc đủ thứ bệnh, mỗi ngày phải uống mấy chục
thang thuốc, biệt hiệu “bệnh tòng khẩu nhập[19'>” là từ đây mà ra. Mà hắn quản lý các sự vụ lớn nhỏ trong Cầm Thiên bảo, là một nhân
vật có thực quyền, nghe nói cứ mỗi dịp cuối tháng đều phải báo cho Long
phán quan mọi việc lớn nhỏ xảy ra tại Cầm Thiên bảo, ngay đến việc có
tên lâu la đã tát vợ một cái vào ngày nào, giờ nào cũng không bỏ sót.
Thêm vào đó, hai môn võ công sở trường của hắn là Bách Bệnh kiếm pháp và Thiên Sang trảo công cũng hiếm có địch thủ, do đó mới được người ta gọi là “họa tòng thủ xuất[20'>”.
[19'> . Bệnh vào từ miệng - DG.
[20'> . Họa ra từ tay - DG.
Theo lời đồn trên giang hồ, Ninh Hồi Phong là một nhân vật cực kỳ khó đối
phó, nhưng Lâm Thanh thực không ngờ hắn vẫn luôn ở trong phòng mà mãi
tới vừa rồi mới nói ra câu đầu tiên.
Lâm Thanh liếc mắt thấy Thủy
Nhu Thanh dường như hơi rùng mình, hiển nhiên cô nhóc cũng rất kinh ngạc khi phát hiện trong phòng còn có một người khác là Ninh Hồi Phong.
Quan Minh Nguyệt và Ninh Hồi Phong khách sáo với nhau mấy câu rồi Lỗ Tử
Dương nói: “Đêm khuya đường tối, để ta tiễn Quan huynh một đoạn.”
“Két” một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, Quan Minh Nguyệt cất bước ra ngoài
trước. Thân hình hắn thấp nhỏ, đó là thành quả của việc tập trung tu
luyện thuật súc cốt nhiều năm.
Trong khoảnh khắc ngay trước khi
Quan Minh Nguyệt đẩy cửa phòng ra, Thủy Nhu Thanh đã như một con én nhỏ
lao vào màn đêm, không phát ra tiếng động nào. Lâm Thanh cũng thay đổi
vị trí, thần bất tri quỷ bất giác nấp bên trên một giàn hoa được đặt
ngay cạnh hành lang. Từ góc độ của y hiện tại thì có thể nhìn thấy rõ
ràng chỗ cửa phòng và nơi Thủy Nhu Thanh ẩn nấp.
Lỗ Tử Dương theo
sau ra ngoài, đoạn khép cửa phòng lại. Đứng ngay ngoài cửa, Quan Minh
Nguyệt có chút do dự, cuối cùng nói: “Nguyên một tòa phủ trạch lớn thế
này mà Lỗ huynh không phái người tuần tra, lẽ nào không sợ có “quân tử
leo xà nhà” ghé thăm sao?”
Lỗ Tử Dương cười rộ. “Tổ tông của lũ
“quân tử leo xà nhà” trong thiên hạ này là Diệu thủ vương đang ở đây,
còn có ai dám tới?” Quan Minh Nguyệt mỉm cười không nói gì, hai người
chậm rãi đi xa.
Trong lòng Lâm Thanh máy động, biết rằng Quan Minh Nguyệt đã phát hiện ra Thủy Nhu Thanh, chỉ vì không đoán chắc được cô
nhóc có phải là người của Lỗ Tử Dương hay không cho nên mới không nói
gì. Phải biết rằng tình hình trong thành Phù Lăng hiện tại đang rất vi
diệu, quan hệ giữa các bên phức tạp vô cùng, ai cũng giấu giếm tâm cơ,
không chịu để lộ suy nghĩ thật của mình cho người khác biết.
Y
ngẫm lại những hành vi, cử chỉ của Quan Minh Nguyệt, trong lòng bất giác nổi lên rất nhiều điều nghi hoặc. E là Quan Minh Nguyệt cũng chỉ cố ý
làm ra vẻ thô lỗ, không có tâm cơ gì, bị Lỗ Tử Dương đùa bỡn. Dù sao y
cũng từng có thời gian tiếp xúc với Quan Minh Nguyệt, biết tâm tính hắn
giảo hoạt, là một con cáo già lõi đời, đâu lại bị đôi ba lời của Lỗ Tử
Dương làm cho nổi nóng? Huống chi, hắn được Thái tử phái tới làm chuyện
lớn như vậy, há lại có thể dễ dàng bị người ta lừa dối? Có điều, không
rõ vừa rồi có phải Quan Minh Nguyệt muốn cho Lỗ Tử Dương và Ninh Hồi
Phong xem trò hay vì biết rằng ngoài cửa có người nghe lén nên mới cố ý
diễn một vở kịch như vậy chăng?
Lâm Thanh nhất thời không thể hiểu rõ, liền nhủ thầm chi bằng bây giờ hãy quay về rồi thương lượng với
Trùng đại sư, bỗng nghe Ninh Hồi Phong cất tiếng ngâm trong phòng: “Thần phong ngự linh. Chẩm quá kiền khôn. Viêm nhật đương đạo. Hồng trần trì
bôi.”
Lâm Thanh không hiểu bốn câu như thơ mà không phải thơ này
rốt cuộc là có ý gì, lại nghĩ dù có nán lại đây thêm cũng không thể nghe được tin tức gì nữa, đang tính xem có nên thông báo cho Thủy Nhu Thanh
cùng rời đi hay không, trong lòng đột nhiên xuất hiện điềm báo, y liền
không còn cố kỵ việc để lộ hành tung nữa mà nhảy vọt xuống từ trên giàn
hoa, lao về phía Thủy Nhu Thanh, đoạn