Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327435

Bình chọn: 8.5.00/10/743 lượt.

..”

Ninh Hồi Phong cười, nói: “Ngươi nghĩ Trùng đại sư chỉ biết

giết quan tham sao?” Hắn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Lần này y đến thành

Phù Lăng, động cơ không rõ ràng, bây giờ lại liên thủ với Lâm Thanh, ngươi phải

hạ nghiêm lệnh cho thủ hạ không được rút dây động rừng...”

Lỗ Tử Dương có chút do dự. “Nếu bọn họ chủ động gây sự thì

sao?”

Ninh Hồi Phong cười lạnh một tiếng. “Ta tự có chủ ý riêng.

Chỉ cần Lâm Thanh và Trùng đại sư không chủ động trêu chọc đến chúng ta, cho dù

họ có giết Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt thì chúng ta cũng sẽ mắt nhắm mắt

mở cho qua.” Lỗ Tử Dương khẽ “hừ” một tiếng, tỏ ra không phục.

Ninh Hồi Phong lại nói: “Để ta nói cho ngươi thêm một tin,

nếu ta không nhìn nhầm, hai nữ tử kia chắc hẳn đều là người của bốn đại gia

tộc.” Hắn thoáng dừng lại. “Đã có người của bốn đại gia tộc tới, e là kế hoạch

của chúng ta phải thay đổi rồi. Nếu có thể khiến cho bốn đại gia tộc phát sinh

xung đột với đám người tới từ kinh sư là tốt nhất, còn không, ít nhất cũng phải

làm bọn họ nghi thần nghi quỷ một phen.”

Lâm Thanh nghe tới đây mới biết rằng hành tung của những

người bên mình đều đã bị đối phương nắm rõ, thậm chí đối phương còn đoán được

thân phận của Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh, xem ra thực lực của Cầm Thiên

bảo quả không thể coi thường. Nghe ý của Ninh Hồi Phong, dường như hắn chẳng hề

xem trọng bốn đại gia tộc thần bí khó lường nhất giang hồ, thực không rõ kẻ này

ỷ vào cái gì mà dám kiêu căng như vậy? Trong lòng chợt nổi lên một số điểm mấu

chốt khác nhưng y nhất thời khó có thể chắp vá các dòng suy nghĩ lại để phán

đoán ra điều gì.

“Cao kiến của tiên sinh khiến thuộc hạ được mở mang đầu óc

ra nhiều.” Lỗ Tử Dương cất lời nịnh nọt rồi lại nói: “Theo tin tức mà thuộc hạ

nhận được, tên Tề Bách Xuyên đó quả nhiên đã báo tin cho Truy bổ vương. Thuộc

hạ nghĩ Ám khí vương cũng chẳng còn phong quang được mấy ngày nữa đâu.”

Ninh Hồi Phong nghiêm túc nói: “Ngươi nhầm rồi, Lâm Thanh có

được danh tiếng hôm nay tuyệt đối không phải nhờ gan lớn, dám khiêu chiến với

Minh Tướng quân như Diệu thủ vương nói đâu. Nếu Truy bổ vương thật sự đối đầu

với Ám khí vương, ta nghĩ người thắng chắc chắn sẽ là Ám khí vương.”

Lỗ Tử Dương dường như không ngờ Ninh Hồi Phong lại coi trọng

Lâm Thanh như vậy, liền tỏ ra không đồng tình. “Nếu tính thêm cả người đó,

thuộc hạ không tin Ám khí vương còn có cơ hội.”

“Ngươi chớ có quên Trùng đại sư.” Ninh Hồi Phong khẽ búng

ngón tay, ung dung nói: “Huống chi Truy bổ vương có thể không để ý tới mệnh

lệnh của Minh Tướng quân, nhưng người đó thì không thể.”

Lâm Thanh loáng thoáng hiểu ra, xem ra người đó là do Minh

Tướng quân phái tới. Sự việc cũng phải như vậy thì mới hợp tình hợp lý, bởi

Thái tử cũng đã phái Diệu thủ vương tới rồi, Minh Tướng quân không lý nào lại

khoanh tay đứng nhìn được.

Ninh Hồi Phong im lặng hồi lâu, chợt khẽ ho một tiếng. Lỗ Tử

Dương hiểu ý nói ngay: “Tiên sinh không được khỏe, nên nghỉ ngơi sớm một chút!

Thuộc hạ cáo lui!”

“Ta mệt mỏi đã quen, mầm bệnh trên người không cách nào trừ

bỏ hết được.” Ninh Hồi Phong thở dài, than. “Có điều, quanh năm mang bệnh cũng

không phải là quá tệ, giống như khi nãy ta không muốn khiến Quan Minh Nguyệt

chú ý, có thể cáo bệnh mà không nói gì...”

Lỗ Tử Dương cười rộ. “Tiên sinh trí kế vô song, tài hơn Gia

Cát, vậy mà tên Quan Minh Nguyệt cứ nghĩ đường đường sư gia của Cầm Thiên bảo

ta lại chỉ là chức vị tượng trưng.”

Ninh Hồi Phong hờ hững nói: “Làm việc lớn kỵ nhất là lộ

liễu, điều này ngươi làm rất tốt. Bây giờ ngươi tuy chỉ là một hương chủ nhỏ

nhưng nếu ngày sau việc mà thành, ắt có thể danh vang thiên hạ, diệu tổ quang

tông.”

Lỗ Tử Dương cung kính nói: “Đều là nhờ tiên sinh dạy dỗ!”

“Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Mấy ngày tới, thành Phù Lăng sẽ có

gió mây vần vũ, nhất định phải giữ trạng thái tinh thần tốt nhất mới được, đừng

nên để xảy ra sai sót gì.”

Lâm Thanh nghe tới đây thì lại càng thấy nghi hoặc. Theo như

khẩu khí của hai người này, việc lớn kia tuyệt đối không phải là cuộc liên minh

giữa Thái thân vương và Cầm Thiên bảo, nhưng thực khó lòng đoán ra chân tướng.

Y biết có ở lại cũng không thể nghe thêm được gì, đợi sau khi hai người Ninh,

Lỗ đi khỏi liền tìm một cơ hội tung mình lao ra ngoài Lỗ phủ, lẳng lặng rời đi.

Lâm Thanh trở lại thuyền Tu Nhàn, không ngờ Trùng đại sư đã

ngồi sẵn trong khoang thuyền chờ đợi. Thấy Lâm Thanh trở về, ông liền rót một

chén trà. “Lâm huynh nửa đêm ra ngoài, ắt là có thu hoạch không nhỏ.”

Lâm Thanh cũng không khách sáo, đón lấy chén trà, một hơi

uống cạn. “Trùng huynh sớm đã tỉnh rồi hay là bị tiểu nha đầu kia gọi dậy thế?”

“Tiểu nha đầu đó gây ra động tĩnh lớn như vậy, e là người

trên thuyền đều chẳng thể ngủ yên. Ta chẳng qua thấy Lâm huynh đã đi theo rồi

nên mới không muốn tốn sức.” Trùng đại sư ung dung đáp, rồi lại hơi cau mày.

“Thứ trà Bích Loa Xuân thượng hạng này bị Lâm huynh uống một hơi cạn sạch như

thế thực là lãng phí quá!”

Lâm Thanh cười rộ. “Trùng huynh quả là một tay sát thủ tao

nhã, ngay đế


XtGem Forum catalog