
hế thì rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều.
Trùng đại sư có ý dọa dẫm Thủy Nhu Thanh một phen, bèn nghiêm túc nói: “Chỗ
lợi hại nhất của Quỷ Thất Kinh chính là tính cách để đạt mục đích không
từ thủ đoạn, hơn nữa hắn còn không sợ trời không sợ đất, tâm trí kiên
định. Nếu hắn thật sự tìm đến cháu, đừng nói là ta và Lâm đại ca của
cháu, cho dù là cha mẹ cháu cũng khó mà bảo vệ cháu được. Dù thế nào bọn ta cũng không thể cả ngày từ sáng đến tối theo sát cháu không rời...”
Thủy Nhu Thanh không nói gì, trên khuôn mặt đã xuất hiện vẻ sợ hãi. Lâm
Thanh cười, nói: “Yên tâm đi, chỉ cần Thanh Nhi ngoan ngoãn đừng chạy
lung tung là sẽ không sao hết. Như việc đêm qua vậy, nếu muội không may
gặp phải hắn thì chẳng phải chuyện đùa đâu.”
Hoa Tưởng Dung ôm
Thủy Nhu Thanh vào lòng, dịu dàng nói: “Thanh Nhi chớ có nghe bọn họ dọa dẫm, Quỷ Thất Kinh là nhân vật đã thành danh, sao lại đi đối phó với
một cô bé như muội được. Chỉ là sau này muội đừng chạy lung tung nữa,
nếu lỡ rơi vào tay đối thủ, ắt sẽ khiến cho Trùng đại thúc và Lâm đại ca ném chuột sợ vỡ đồ, làm việc vướng tay vướng chân, gặp nhiều rắc rối.”
Lâm Thanh và Trùng đại sư đều thầm gật đầu, nghĩ bụng vẫn là Hoa Tưởng
Dung suy nghĩ chu đáo, mấy câu nói này so với dọa dẫm thì hiệu quả hơn
nhiều.
Thủy Nhu Thanh trề môi. “Muội biết rồi!” Trong lòng thoáng
yên tâm, cô nhóc lại bắt đầu tinh nghịch. “Cái gì mà ném chuột sợ vỡ đồ
chứ, muội rõ ràng là một con người mà.”
Mọi người đều cười rộ.
Hoa Tưởng Dung vẫn không dám nhìn Lâm Thanh, khi nói chỉ nhìn về phía Trùng đại sư. “Thanh Nhi cứ để cháu trông chừng là được, nhưng Trùng đại thúc và Lâm đại ca ra ngoài cũng phải cẩn thận một chút. Phủ tướng quân có
thù oán sâu sắc với hai người, nếu Quỷ Thất Kinh thấy có cơ hội ắt sẽ
không bỏ qua đâu.”
Lâm Thanh trầm ngâm nói: “Chỉ có một mình Quỷ
Thất Kinh thì không đáng sợ, nhưng nếu có thêm những kẻ như Ninh Hồi
Phong ngầm bày mưu tính kế, nhất định sẽ phiền phức hơn nhiều.”
Trong mắt lóe lên ánh tinh quang, Trùng đại sư đưa mắt liếc nhìn Lâm Thanh. “Có mấy phần nắm chắc?”
Lâm Thanh không nói gì, chỉ đưa bốn ngón tay ra phía trước, ý rằng kẻ địch
có bốn phần mười khả năng sẽ ra tay. Y thầm nghĩ, với thực lực của Cầm
Thiên bảo, chỉ cần Long phán quan, Ninh Hồi Phong, Cầm Thiên lục quỷ,
bốn đại hương chủ đồng thời ra tay, lại thêm Quỷ Thất Kinh mai phục ở
một bên, muốn một lưới bắt gọn cả bốn người bọn họ cũng không phải là
không có khả năng. Đương nhiên Cầm Thiên bảo chưa chắc đã chịu nghe theo mệnh lệnh của phủ tướng quân, Quỷ Thất Kinh cũng chưa chắc đã dám mạo
hiểm đắc tội với bốn đại gia tộc và mình để đối đầu với Trùng đại sư,
huống chi trong khi hỗn chiến, ám khí vô cùng nguy hiểm, đối phương hẳn
cũng phải có điều cố kỵ. Nhưng khả năng này không phải là không thể xảy
ra, do đó nhất định phải có sự đề phòng.
Mục đích của bọn họ vốn
chỉ là ngăn chặn cuộc liên minh giữa Thái thân vương và Cầm Thiên bảo,
sự việc phát triển đến như bây giờ quả thực là nằm ngoài ý liệu.
Hoa Tưởng Dung nói: “Cứ nên cẩn thận là tốt nhất. Hôm nay cháu vốn định bảo Lâm tẩu vào thành mua sắm ít vật phẩm, nhưng xem ra không nên đi thì
hơn.”
“Ừm!” Lâm Thanh tỏ vẻ kiên nghị, nói. “Cứ để Lâm tẩu ở lại
thuyền đi, nhưng Hoa tiểu muội và Thanh Nhi thì vẫn cần đường hoàng vào
thành dạo chơi một phen mới được!”
Trùng đại sư cũng nói: “Không
sai, lúc này tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế. Huống chi nếu chúng ta
tỏ ra thản nhiên như không có việc gì, Cầm Thiên bảo và Quỷ Thất Kinh sẽ không làm rõ được hư thực của chúng ta, ắt không dám khinh cử vọng
động.”
Lâm Thanh cười, nói: “Tốt nhất hai người hãy mua nhiều đồ
một chút, làm ra vẻ như chuẩn bị rời khỏi thành Phù Lăng trong thời gian ngắn vậy.”
Thủy Nhu Thanh hỏi với giọng nghi hoặc: “Hai người không đi sao?”
Trùng đại sư đáp: “Nhóc con ngươi biết rõ là ta rất sợ phải vào thành đi dạo
với các ngươi mà, huống chi việc mua đồ này chỉ cần có nữ giới là được,
nếu có thêm hai gã nam nhân bọn ta đứng ở bên cạnh thì làm sao còn mặc
cả được nữa.” Nói xong, ông lại lén nháy mắt ra hiệu với Lâm Thanh một
cái.
Lâm Thanh hiểu ý, bèn đưa tay che miệng ngáp dài. “Suốt đêm không ngủ, ta phải ngủ bù một giấc mới được.”
Thủy Nhu Thanh nghĩ đến việc Quỷ Thất Kinh vẫn đang rình mò ở một bên, không khỏi có chút sợ hãi, đang định lên tiếng phản đối thì đã bị Hoa Tưởng
Dung đưa tay kéo áo. “Được rồi, vậy bọn muội sẽ xuất phát ngay bây giờ
đây, không thể để người ta chê cười chúng ta nhát gan được.” Nàng không
ngây thơ như Thủy Nhu Thanh, biết rằng Lâm Thanh và Trùng đại sư ắt đã
dự tính ngầm bám theo sau, thừa dịp đó điều tra hành tung của Quỷ Thất
Kinh.
Nhìn hai người Hoa, Thủy chậm rãi đi xa, Trùng đại sư bất chợt thở dài một tiếng. “Dung Nhi là một cô bé rất thông minh.”
Lâm Thanh đương nhiên hiểu rõ tại sao Trùng đại sư lại nhắc tới việc này,
nhưng chỉ khẽ gật đầu. “Cả đời này tiểu đệ chỉ có một người trong lòng
thôi.”
Trùng đại sư mỉm cười, nói: “Có cần ta đoán tên của người đó không?”
“Trùng huynh nhất định không