
, được Long phán quan xem
trọng, nếu có hắn nói giúp vài câu trước mặt Long phán quan thì ắt là
một việc hay. Huống chi Diệu thủ vương có tài ăn trộm thiên hạ vô song,
một việc cỏn con thế này hẳn nhiên dễ dàng làm được, do đó đã đáp ứng
ngay mà chẳng hề do dự.
Quan Minh Nguyệt xưa nay vốn ngoan cố,
kiêu ngạo. Trước khi tới thành Phù Lăng đã khoác lác trước mặt Thái tử,
nghĩ bụng chuyến đi lần này ắt sẽ thành công. Đêm qua, sau khi gặp Lỗ Tử Dương và Ninh Hồi Phong hắn mới thấy đối phương thâm sâu khó lường, hơn nữa hắn sớm đã phát hiện ra Thủy Nhu Thanh nấp ngoài cửa, nhưng do đối
phương không nói gì nên còn tưởng đó là người mà đối phương đã hẹn
trước. Tới lúc đó hắn mới biết tình hình vô cùng phức tạp, cục diện đã
hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế của mình. Sau khi trở về khách điếm
bàn bạc hồi lâu với đám thủ hạ mà vẫn chẳng nghĩ ra được kế sách vẹn
toàn nào, trong lòng hắn thầm buồn bực, từ sáng sớm đã ra ngoài đi dạo,
vừa khéo gặp được Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung, bèn thi triển thuật
Diệu Thủ Không Không, thần bất tri quỷ bất giác ăn trộm chiếc khóa vàng
của Thủy Nhu Thanh. Thủ pháp của hắn cực kỳ cao siêu, khi đó Thủy Nhu
Thanh chẳng hay biết gì, tới khi phát hiện khóa vàng bị mất thì Quan
Minh Nguyệt sớm đã đi xa.
Quan Minh Nguyệt thầm đắc ý. Nhìn bộ
dạng của Nhật Khốc quỷ lúc nhờ mình ăn trộm khóa, vật này ắt hẳn cực kỳ
quan trọng với hắn. Mình đã giúp hắn một việc lớn như vậy, hắn tất nhiên sẽ nói giúp mình vài câu trước mặt Long phán quan, việc này thực sự là
có lợi cho cả hai phía...
Đang nghĩ thế, hắn chợt phát hiện sau
lưng có điều khác thường, dường như có kẻ bám theo. Hắn vốn là một tay
giang hồ lão luyện, lập tức gia tăng kình lực vào chân, không ngoảnh đầu mà tiếp tục đi về phía trước. Tốc độ của hắn không nhanh nhưng lại rẽ
ngoặt liên tục, sau nháy mắt đã biến mất giữa đoàn người dậy sớm đi họp
chợ. Hắn rẽ vào một con ngõ nhỏ, cho rằng đã cắt đuôi được kẻ bám theo,
vừa định quay trở về khách điếm thì sống lưng chợt lạnh ngắt, trong lòng trào lên cảm giác bị người ta nhìn chằm chặp.
Quan Minh Nguyệt
từng đi ăn trộm khắp thiên hạ, sớm đã quen với việc bị người ta theo
dõi, nhưng cái cảm giác như có con sâu bám chặt vào xương tủy hiện giờ
quả thực là khó chịu. Hắn thầm phán đoán xem là cao thủ nào bám theo
mình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, sau đó không trở về
khách điếm mà đi thẳng tới một chỗ hoang vắng ở thành đông.
Sau
khi tới chỗ không người, Quan Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, đưa tay
lên vuốt mặt, gỡ ra một tấm mặt nạ da người mỏng như cánh ve, cất giọng
sang sảng: “Là Lâm huynh hay Trùng huynh? Xin hãy hiện thân gặp mặt!”
Lâm Thanh nhảy ra từ phía sau một thân cây lớn rồi khẽ vỗ tay. “Mấy năm
không gặp, tai mắt Quan huynh lại càng tốt hơn xưa, thực đáng chúc
mừng!” Y vẫn luôn bám theo Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung, vốn định dụ Quỷ Thất Kinh ra, chẳng ngờ lại phát hiện thấy Quan Minh Nguyệt trước,
sau đó bám theo tới tận đây.
Trên khuôn mặt Quan Minh Nguyệt không xuất hiện một tia biểu cảm. “Với thân
pháp Nhạn Quá Bất Lưu Ngân của Lâm huynh, muốn bám theo ta mà không bị
phát hiện hành tung chắc không phải là việc khó.” Giọng hắn chợt trở nên lạnh lùng: “Chẳng rõ Lâm huynh cố ý để lộ hành tung như thế là có dụng ý gì?”
“Như nhau cả thôi.” Lâm Thanh khẽ mỉm cười. “Quan huynh đã
nhận ra người bám theo không phải là ta thì là Trùng đại sư, vậy mà còn
cố ý dụ ta đến chốn không người này. Dụng ý của Quan huynh tất nhiên
chính là dụng ý của ta.”
Trên khuôn mặt Quan Minh Nguyệt rốt cuộc
đã xuất hiện nét cười. “Thấy Lâm huynh sảng khoái như vậy, ta cũng không vòng vo nữa. Hiện giờ tình hình trong thành Phù Lăng rất phức tạp, các
lộ nhân mã đều muốn nhúng tay vào việc liên minh, ta rất muốn nghe xem
thái độ của Lâm huynh thế nào, chưa biết chừng chúng ta còn có thể hợp
tác với nhau.”
Lâm Thanh thản nhiên nói: “Quan huynh yên tâm, ý đồ của ta và Trùng đại sư đều là ngăn cản Cầm Thiên bảo và Thái thân vương liên minh, nếu Long phán quan liên minh với Thái tử thì cũng coi như là một kết quả không tệ.” Y hiểu rõ tình hình ở kinh sư, thế lực của Minh
Tướng quân mạnh nhất, kế đến là Thái thân vương, còn thế lực của Thái tử là yếu nhất. Nếu phe Thái tử có thể liên minh với Cầm Thiên bảo, cục
diện ở kinh sư sẽ trở nên cân bằng hơn, do đó y mới có lời như vậy.
“Hay!” Quan Minh Nguyệt vỗ tay cười lớn. “Có lời này của Lâm huynh, ta có thể
yên tâm được rồi. Lâm huynh muốn hợp tác thế nào đây?”
Lâm Thanh
vẫn hờ hững nói: “Trước khi hợp tác, tốt nhất Quan huynh hãy giải thích
rõ tại sao lại bám theo hai vị cô nương đi cùng với ta, nếu không ta
thực khó có thể xua tan nỗi nghi hoặc trong lòng.” Quan Minh Nguyệt ra
tay cực nhanh, cho dù là với nhãn lực của Lâm Thanh cũng không thể phát
hiện việc hắn đã thi triển thuật Diệu Thủ Không Không để ăn trộm chiếc
khóa vàng của Thủy Nhu Thanh.
“Lâm huynh yên tâm, ta tuyệt đối
không có ác ý.” Quan Minh Nguyệt thoáng có chút xấu hổ, dù sao việc ăn
trộm món đồ tùy thân của một