Polly po-cket
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327323

Bình chọn: 10.00/10/732 lượt.

ong lòng càng hậm hực, nếu không phải vì

một lòng cố chịu đựng thì có lẽ đã rơi nước mắt.

Một tiếng cười

dài vang lên, Lâm Thanh đột ngột hiện thân, hờ hững nói với Điếu Ngoa

quỷ: “Đã là thư của Ninh Hồi Phong, vậy ta sẽ nhận, ngươi hãy quay về

phục mệnh đi!” Thì ra sau khi thương lượng với Quan Minh Nguyệt, y lập

tức quay trở lại, tiếp tục bám theo hai người Hoa, Thủy.

Lâm Thanh xuất hiện mà không hề có điềm báo trước khiến Thủy Nhu Thanh sợ giật

nẩy mình, còn Hoa Tưởng Dung thì chỉ khẽ mỉm cười vẻ như đã biết trước,

nhưng khuôn mặt lại thoáng ửng hồng. Hai mắt Tiểu Huyền bỗng đỏ hoe như

nhìn thấy người thân, khóe mắt ầng ậng nước, có điều vẫn cố kìm nén

không muốn rơi nước mắt trước mặt Thủy Nhu Thanh, thần sắc quả là phức

tạp vô cùng.

Điếu Ngoa quỷ cũng không ngờ được Lâm Thanh nói tới là tới như vậy. “Bái kiến Lâm đại hiệp, từ lâu đã...”

Lâm Thanh chăm chú nhìn Tiểu Huyền, thầm ngạc nhiên trước vẻ kích động của

nó, đồng thời không hề khách sáo cắt ngang lời Điếu Ngoa quỷ: “Thư đã

được đưa tới rồi, ngươi còn không đi mau? Muốn nói chuyện với ta thì hãy bảo Ninh Hồi Phong đích thân tới.”

Điếu Ngoa quỷ thân là một

trong Cầm Thiên lục quỷ, xưa nay vốn hoành hành ngang ngược ở vùng Tứ

Xuyên, nào có từng bị người ta coi thường như vậy, hơn nữa còn là ở

trước mặt một nữ tử xinh đẹp như Hoa Tưởng Dung. Hắn cảm thấy rất mất

mặt, định lên tiếng tranh cãi vài câu nhưng lại thấy ánh mắt sắc lẹm của Lâm Thanh chiếu tới, trong lòng kinh sợ, bèn vội vàng nuốt những lời

định nói lại. Tuy vô cùng căm tức nhưng bề ngoài hắn vẫn không dám làm

trái lễ số, sau khi đặt Tiểu Huyền xuống đất liền cung tay cáo biệt Lâm

Thanh và hai người Hoa, Thủy rồi xoay người rời đi.

Tiểu Huyền bị

Điếu Ngoa quỷ đặt xuống đất, lập tức cảm thấy chân tay tê rần, không

cách nào đứng vững. Hoa Tưởng Dung nhanh tay đỡ lấy nó rồi ngẩng lên

nhìn Lâm Thanh. “Chúng ta đưa nó về thuyền chứ?”

Lâm Thanh thấy

thần sắc của Tiểu Huyền phức tạp, biết là trong chuyện này ắt có ẩn

tình, mà ở trong thành Phù Lăng cũng không tiện hỏi nhiều, bèn khẽ gật

đầu. Y nhãn lực cao minh, đưa tay tới khẽ vỗ lên vai Tiểu Huyền, định

giải huyệt đạo cho nó trước...

“Ấy!” Lâm Thanh có chút chấn động,

vừa rồi y đã dùng tới sáu thành công lực vỗ xuống, vậy mà vẫn không thể

giải huyệt đạo của Tiểu Huyền. Trong người Tiểu Huyền dường như có một

luồng chân khí cực kỳ quỷ dị liên tục di chuyển, đẩy nội lực của y ra

ngoài.

Lâm Thanh ngồi xổm xuống, cầm cổ tay Tiểu Huyền, ấn hai

ngón tay vào mạch môn của nó, phát hiện kinh mạch của nó đã hoàn toàn

rối loạn, dường như bị khống chế bởi một thứ võ công nào đó cực kỳ tà

môn mà bản thân không có cách nào hóa giải.

Từ nhỏ Tiểu Huyền đã ở bên Hứa Mạc Dương, được nghe kể rất nhiều chuyện về Lâm Thanh, do đó

vẫn luôn coi Lâm Thanh là thần tượng lớn nhất, địa vị trong lòng quả

thực chẳng khác mấy so với cha. Lúc này thấy Lâm Thanh ở gần mình như

vậy, nó không sao kìm nén được nữa, nỗi ấm ức tích tụ trong lòng kể từ

sau khi bị Nhật Khốc quỷ bắt đi bỗng trào lên, nước mắt tuôn trào, không sao kìm lại được. Thủy Nhu Thanh chỉ nghĩ tên “đối thủ” của mình khóc

vì đau đớn, tuy không nhẫn tâm ném đá người rơi xuống giếng nhưng vẫn

trề môi, làm mặt quỷ với Tiểu Huyền.

Lâm Thanh làm sao biết được

tâm tư của Tiểu Huyền, chỉ đưa tay khẽ vỗ vai nó. “Đừng nôn nóng, sau

khi quay về, ta và Trùng đại sư nhất định sẽ giải huyệt giúp ngươi.”

Trong lòng ngẫm nghĩ về sự kỳ quái trong cơ thể Tiểu Huyền, y chậm rãi

đứng dậy, đi về phía bến sông.

Hoa Tưởng Dung nháy mắt ra hiệu với Thủy Nhu Thanh một cái rồi bế Tiểu

Huyền đi theo Lâm Thanh. Nào ngờ Tiểu Huyền thoáng ngẩn người, sau đó ra sức giãy giụa khiến Hoa Tưởng Dung khó có thể bế nó đi tiếp được, đành

khẽ gọi Lâm Thanh một tiếng.

Lâm Thanh ngoảnh lại nhìn, thấy mặt

mũi Tiểu Huyền đỏ bừng thì cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ vì mình giải

huyệt không đúng cách nên đã gây ra hậu quả khó lường? Y thấy Tiểu Huyền tỏ ra gần gũi với mình thì cũng thầm quan tâm đến nó, huống chi Ninh

Hồi Phong đã trịnh trọng phái Điếu Ngoa quỷ mang Tiểu Huyền đến như một

bức thư, bên trong ắt hẳn có vấn đề. Y bèn cất bước đi tới, đón lấy Tiểu Huyền, hỏi: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hoa Tưởng Dung nói với Tiểu Huyền: “Nếu ngươi biết viết chữ thì hãy viết lên đất đi!”

Tiểu Huyền đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu.

Lâm Thanh đặt Tiểu Huyền xuống đất. Thủy Nhu Thanh nghĩ bụng, dù sao cũng

từng được Tiểu Huyền mời cơm một lần, không nỡ làm khó nó nữa, lại sợ nó ngồi xổm viết chữ sẽ khó chịu, bèn đưa một cành cây tới. “Ngươi viết

đi!”

Tiểu Huyền đón lấy cành cây. Lúc này ngoài việc miệng không

thể nói, tay chân mỏi nhừ ra thì những bộ phận khác của nó đều không có

gì khó chịu, bèn lấy cành cây vạch từng nét chữ.

“Nam?” Thủy Nhu Thanh nhìn kĩ chữ mà Tiểu Huyền vừa viết, không khỏi bật cười. “Bọn ta đều biết ngươi là con trai.”

“Nữ?” Hoa Tưởng Dung cũng không sao nhịn được cười, thằng bé này bị làm sao

vậy, đến lúc này rồi mà còn có tâm trạng viết mấy chữ chẳng đâu vào đâ