
ộng không ngừng. Nếu nhất quyết dùng ngoại lực để can
thiệp, ta sợ thân thể của thằng bé này sẽ không chịu đựng nổi.”
Lâm Thanh đang nghĩ đến việc trong thư Ninh Hồi Phong có nói Tiểu Huyền có
uyên nguyên khá sâu với mình, liền tiện miệng đáp: “Tạm thời đừng nên
vội vã cứu trị, loại thủ pháp này ngầm ẩn chứa sát cơ, chỉ sơ sẩy một
chút thôi là sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Tiểu Huyền nghe thấy vậy thì tim đập chân run, tuy không hiểu những kinh mạch đó có nghĩa là gì nhưng
nhìn sắc mặt nặng nề của Trùng đại sư và Lâm Thanh thì biết ngay là tình trạng của mình hiện tại không tốt chút nào.
Hoa Tưởng Dung và
Thủy Nhu Thanh đưa mắt nhìn nhau, thực sự không ngờ với bản lĩnh của
Trùng đại sư và Lâm Thanh mà cũng có lúc phải bó tay như vậy, xem ra tên Ninh Hồi Phong này quả thực chẳng phải hạng xoàng.
Hoa Tưởng Dung vốn có tâm tư tinh tế, thấy Lâm Thanh và Trùng đại sư bàn luận về tình
hình của Tiểu Huyền ngay trước mặt nó thì sợ nó lo lắng, lại thấy quần
áo nó bị rách mấy chỗ, trên mặt còn có một vết thương, trong lòng không
khỏi thương xót, liền bước tới kéo tay nó, nói: “Ngươi hãy theo ta vào
trong khoang thuyền nghỉ ngơi một lát, nhân tiện thay quần áo để ta đi
nhờ người vá lại cho ngươi.”
Tiểu Huyền vội đẩy tay Hoa Tưởng Dung ra, nhảy bật dậy, kiên quyết lắc đầu.
“Sao thế?” Hoa Tưởng Dung tò mò hỏi.
Tiểu Huyền cắn chặt môi, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Thấy khuôn mặt Tiểu Huyền đầy vẻ hốt hoảng, Thủy Nhu Thanh cũng có chút
không nhẫn tâm, bèn đưa cho nó một cốc nước, cất giọng hòa nhã: “Đã tới
đây rồi thì ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi đã biết chữ, chi bằng hãy viết
lại quá trình tên xấu xa đó điểm huyệt ngươi, như vậy chưa biết chừng sẽ có tác dụng đối với việc giúp ngươi giải huyệt đạo.”
Tiểu Huyền khẽ gật đầu, hai tay đưa lên ôm chặt vai, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy.
Trùng đại sư thấy Thủy Nhu Thanh nói có lý, cũng bảo: “Tiểu huynh đệ nghe lời đi, hãy vào trong khoang thuyền viết lại quá trình ngươi bị điểm huyệt. Kiểu gì ta cũng có cách giải huyệt cho ngươi.”
Thủy Nhu Thanh đưa tay định kéo Tiểu Huyền nhưng lại bị Tiểu Huyền né tránh. Thấy bộ dạng
của Tiểu Huyền như sợ bị người ta chạm vào, Thủy Nhu Thanh bật cười,
nói: “Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nhớ việc nam nữ thụ thụ bất thân? Đúng là
một tên tiểu lão phu tử cứng nhắc.” Mọi người nhớ lại cảnh tượng hồi
nãy, đều khẽ bật cười.
Tiểu Huyền nhìn thấy nụ cười của Thủy Nhu
Thanh, trái tim bất giác đập rộn, khuôn mặt cũng đỏ ửng. Lúc này nó đã
chẳng mấy lo lắng về thương thế của mình nhưng lại sợ phải đi thay quần
áo. Thì ra hồi sáng Quan Minh Nguyệt đã đưa cho nó chiếc khóa vàng của
Thủy Nhu Thanh, được nó cất ở trước ngực, nếu bị Thủy Nhu Thanh phát
hiện thì thực là dù có trăm cái miệng cũng không cách nào giải thích
được, huống chi bây giờ, cái miệng duy nhất của nó còn chẳng thể nói
năng.
Lâm Thanh để ý thấy Tiểu Huyền có vẻ khác thường, đang định
nói gì đó, khóe mắt chợt liếc thấy từ khu rừng bên bờ sông có một vật
bay tới. Y không nghĩ ngợi gì đã đưa tay chụp lấy, khi chạm vào có cảm
giác mềm mại, thì ra là một viên đá được bọc trong miếng vải.
“Kẻ
nào vậy?” Hoa Tưởng Dung đang định lao lên bờ đuổi theo nhưng lại bị Lâm Thanh đưa tay kéo lại. “Không cần đuổi theo, là Diệu thủ vương Quan
Minh Nguyệt.”
Thủy Nhu Thanh tò mò hỏi: “Diệu thủ vương đến đây làm gì?”
Trùng đại sư mỉm cười, nói: “Tất nhiên là để đưa tin về Long phán quan cho
Lâm đại hiệp rồi.” Hồi sáng, ông và Lâm Thanh cùng bám theo hai người
Hoa, Thủy, tất nhiên biết việc Lâm Thanh và Quan Minh Nguyệt đã quyết
định liên thủ với nhau.
Lâm Thanh tháo miếng vải ra, thấy bên trên có viết mấy dòng chữ, bèn chậm rãi đọc: “Buổi trưa ngày mai, Long phán
quan hẹn gặp Tề Bách Xuyên và ta ở Khốn Long sơn trang nơi gò Thất Lý.”
“Long phán quan đồng thời hẹn gặp cả Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt!”
Trùng đại sư vô cùng kinh ngạc. “Tại sao Cầm Thiên bảo lại để cho người
của hai hệ phái ở kinh sư gặp nhau như thế?”
Lâm Thanh thở dài,
than: “Đây nhất định là kế sách của Ninh Hồi Phong nhằm gây xích mích
giữa hai hệ phái, như vậy Cầm Thiên bảo mới thu thêm được nhiều lợi
ích.” Thủy Nhu Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu. “Cầm Thiên bảo chỉ cần ngầm
liên minh với một bên là được, tại sao phải làm như vậy?”
“Có lẽ
chúng ta đã nhầm, Cầm Thiên bảo căn bản không muốn liên minh với bất kỳ
phe nào.” Lâm Thanh cười, nói. “Việc liên minh giữa Thái thân vương và
Long phán quan vốn vô cùng bí mật, ta cứ nghĩ mãi mà không hiểu tại sao
người nào cũng biết tin như thế.”
Trùng đại sư vỗ đùi một cái thật mạnh. “Đúng, điểm này rất đáng nghi ngờ. Theo lý mà xét thì phía Thái
thân vương chắc hẳn sẽ không tiết lộ việc này, như vậy vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở Cầm Thiên bảo mà thôi.”
Thủy Nhu Thanh nói: “Làm như
vậy thì có lợi gì cho Cầm Thiên bảo? Chẳng lẽ bọn họ muốn đắc tội với cả mấy thế lực lớn ở kinh sư?”
Lâm Thanh trầm ngâm nói: “Mấu chốt là ở Ninh Hồi Phong. Người này tâm kế cực sâu, khó lòng đề phòng. Ta luôn
có một cảm giác kỳ lạ, chỉ là còn có một