
i. Đúng rồi, nơi mi tâm của hắn có
một nốt ruồi.”
Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau. Trùng
đại sư hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên một ánh thần quang rực rỡ, rồi
khẽ gật đầu, thở ra một hơi thật dài như sớm đã đoán được kết quả, chậm
rãi nói hai chữ: “Là hắn!”
Nghe Tiểu Huyền miêu tả về tướng mạo của gã nam nhân cao lớn
ở Cầm Thiên bảo, Trùng đại sư rốt cuộc đã có thể xác định thân phận của hắn. Kẻ
này tất nhiên chính là nhân vật xếp hàng thứ ba ở phủ tướng quân, được coi là
sát thủ hắc đạo lợi hại nhất trong vòng gần trăm năm trở lại đây, Quỷ Thất
Kinh!
Hiện giờ đã chứng thực được việc Quỷ Thất Kinh có qua lại
với Ninh Hồi Phong, còn công nhiên ra vào Cầm Thiên bảo, như vậy rất có thể phủ
tướng quân và Cầm Thiên bảo đã ngầm liên minh với nhau.
Tiểu Huyền thấy sắc mặt Lâm Thanh, Trùng đại sư và hai nàng
Hoa, Thủy đều có vẻ kỳ quái, liền tò mò hỏi: “Kẻ này là ai vậy? Người của Cầm
Thiên bảo dường như đều rất sợ hắn, ai cũng đứng cách hắn một khoảng rất xa.”
Thủy Nhu Thanh thấy Tiểu Huyền dường như đã bình an vô sự,
lại bắt đầu trêu chọc nó: “Coi như ngươi mệnh lớn, kẻ đó chính là hắc đạo đệ
nhất sát thủ Quỷ Thất Kinh, ngay đến quỷ gặp hắn cũng phải sợ hãi, ngươi không
sợ đến chết đã coi như là rất may mắn rồi...”
“Thì ra hắn chính là Quỷ Thất Kinh!” Tên của nhân vật lừng
danh hắc đạo này Tiểu Huyền đã từng được nghe cha nhắc đến. Sau khi thoáng ngẩn
người, nó lại nói tiếp: “Có điều, ta cảm thấy sự hung dữ của hắn đều hiện ra
ngoài mặt cả rồi, không giống như tên Ninh tiên sinh kia, bề ngoài thì trắng
trẻo, nho nhã nhưng thực chất lại quái gở, dị hợm khiến người ta khó mà hiểu
nổi. Khi hắn nghe Quỷ Thất Kinh nói ta có quan hệ với Lâm đại thúc, cặp mắt
liền đảo qua đảo lại, ta vừa nhìn đã biết ngay là không hay rồi. Quả nhiên một
lát sau hắn đột nhiên cười hì hì, nói muốn dùng ta làm món quà gì đó...”
Thủy Nhu Thanh che miệng cười khúc khích. “Không phải món
quà, là chiến thư.”
Tiểu Huyền khẽ “hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn Thủy Nhu
Thanh. “Khốc thúc thúc một lòng muốn bảo vệ ta, nói ta là do y mang về, ít nhất
phải đưa ta đi gặp bảo chủ trước đã. Tên Ninh tiên sinh kia nhất quyết không
chịu, hai người nảy sinh tranh chấp với nhau, cuối cùng Ninh tiên sinh còn bất
ngờ ra tay đánh Khốc thúc thúc một chưởng.” Nói đến đây, sống mũi nó bỗng cay
cay, chừng như sắp rơi nước mắt. Nhưng rồi nó lại cố kìm nén, lẩm bẩm nói:
“Không biết bây giờ Khốc thúc thúc thế nào rồi, ta thấy thúc thúc bị trúng một
chưởng của Ninh tiên sinh, còn nôn ra máu, liền mắng Ninh tiên sinh là đồ khốn
kiếp, nhưng lại bị hắn vung tay điểm vào eo, lập tức không động đậy được nữa.
Sau đó hắn đưa ta đến một căn phòng nhỏ, lúc thì xoa bóp lúc lại chích kim,
khiến toàn thân ta đau đớn.” Nghĩ lại tình hình lúc đó, trên khuôn mặt nó thấp
thoáng vẻ kinh sợ. “Hắn cứ làm vậy với ta suốt một, hai canh giờ liền, ta rất
sợ hãi, về sau liền mơ màng ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, phát hiện mình
không thể nói chuyện được, ta thực cảm thấy bứt rứt vô cùng...”
Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, Ninh Hồi Phong
tốn bao công sức để bày trò trên người Tiểu Huyền, e là không phải chỉ đơn giản
là để hạ “chiến thư”, bên trong đó ắt còn có thâm ý.
Hoa Tưởng Dung mỉm cười, an ủi Tiểu Huyền: “Bây giờ thì ổn
rồi, không phải tiểu đệ đệ đã không việc gì rồi sao?”
“Không!” Trùng đại sư nghiêm túc nói. “Tình hình của thằng
bé này hiện giờ e là còn tệ hơn vừa nãy.”
Lâm Thanh xoa đầu Tiểu Huyền, vừa như có ý trách móc lại vừa
như khẽ thở dài. “Thằng nhóc ngươi tại sao phải dùng Giá Y thần công chứ? Chẳng
lẽ ngươi không biết sử dụng môn võ công này sẽ gây hại rất lớn cho thân thể
sao?”
“Cháu biết.” Tiểu Huyền nói với giọng kiên định. “Chỉ là vừa
rồi cháu nghe Lâm thúc thúc nói, nếu không thể giải được huyệt đạo cho cháu thì
sẽ bị tên Ninh tiên sinh kia chê cười. Cháu... cháu không muốn trở thành gánh
nặng cho Lâm thúc thúc...”
Tới lúc này Lâm Thanh mới biết vừa rồi Tiểu Huyền ở phòng
cách vách đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Trùng đại sư, liền khẽ thở
dài một tiếng. “Ngươi làm như vậy há chẳng phải là quá không tin tưởng vào bản
lĩnh của Lâm thúc thúc sao?”
Tiểu Huyền muốn nói gì đó song lại thôi, cuối cùng chỉ cúi
đầu im lặng. Kỳ thực nó sử dụng Giá Y thần công còn bởi một nguyên nhân khác
nhưng lại không tiện nói ra.
Thì ra vừa rồi Trùng đại sư bảo Tiểu Huyền đi nghỉ ngơi, sau
đó trở ra nói chuyện với Lâm Thanh, nhưng Tiểu Huyền trằn trọc mãi mà không sao
ngủ được. Nó rất tin tưởng vào võ công của Lâm Thanh, không hề lo lắng việc
huyệt đạo của mình không thể giải được, chỉ là trên người vẫn còn mang chiếc
khóa vàng của Thủy Nhu Thanh nên khó mà yên tâm, trong lòng ngẫm nghĩ, nếu việc
này mà bị phát hiện, nhất định nàng sẽ nói mình là kẻ trộm. Chẳng bằng bây giờ
hãy chủ động trả chiếc khóa lại cho nàng, cứ nói rằng mình vô ý nhặt được nó ở
chỗ Diệu thủ vương.
Tiểu Huyền quyết định như vậy xong bèn lén rời khỏi phòng.
Hiện giờ tuy tứ chi của nó đều mỏi nhừ nhưng đi lại t