
áu đã được giải, hắn
nhất định sẽ tức tối vô cùng.” Nó càng nghĩ lại càng thấy hả giận, bèn cất
tiếng cười vang.
Lâm Thanh nắm lấy bàn tay Tiểu Huyền, nói: “Đừng có kiêu
căng, bây giờ hãy nói với thúc thúc xem trong cơ thể ngươi có chỗ nào không
thoải mái không?”
Tiểu Huyền nói: “Cháu không sao, bây giờ lại giống như trước
đây vậy.”
Lâm Thanh cười gượng một tiếng nhưng lại không nỡ trách cứ
Tiểu Huyền, đành dịu giọng nói: “Sau này nhất quyết không được sử dụng môn võ
công này nữa.”
Tiểu Huyền cười hì hì một tiếng. “Sau này cháu đi theo Lâm
thúc thúc, sẽ không có ai làm gì cháu được nữa, tất nhiên không cần sử dụng Giá
Y thần công rồi.”
Trùng đại sư buột miệng thở dài. “Cái thằng nhóc ngươi đúng
là không biết trời cao đất dày, ngươi có biết hiện giờ muốn trị thương cho
ngươi lại càng khó khăn không?”
Hoa Tưởng Dung sợ Tiểu Huyền nghe vậy sẽ cảm thấy bất an,
bèn cười, nói: “Sợ gì chứ, cho dù bây giờ chưa thể chữa trị cho thằng bé này
nhưng Cảnh thúc thúc ắt sẽ có cách thôi.”
Cặp mắt Lâm Thanh và Trùng đại sư lập tức sáng lên. Lâm
Thanh mừng rỡ nói: “Từ lâu ta đã nghe nói Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng y
thuật thiên hạ vô song, bất cứ thứ bệnh nan y nào đến tay cũng có thể chữa trị
tận gốc. Tình hình trong cơ thể thằng bé này tuy rất hung hiểm nhưng nếu được y
ra tay chữa trị thì hẳn là không có vấn đề gì lớn.” Thực ra y chưa từng gặp
Cảnh Thành Tượng, cũng không biết liệu đối phương có tài diệu thủ hồi xuân thật
hay không, những lời này chủ yếu là để an ủi Tiểu Huyền. Phải biết rằng lúc
này, tất cả các kinh mạch trong cơ thể Tiểu Huyền đã bị tổn hại, có thể cầm cự
được hoàn toàn là nhờ vào luồng nội tức vẫn chưa tan của Giá Y thần công, cũng
giống như Đỗ Tứ ngày đó thi triển Giá Y thần công để thoát khỏi sự khống chế
của Cố Thanh Phong vậy, về sau ắt sẽ ốm nặng một phen. Mà tình hình của Tiểu
Huyền còn hung hiểm hơn Đỗ Tứ khi đó, bởi nó đã bị Ninh Hồi Phong động chân
động tay, bây giờ sử ra Giá Y thần công chẳng khác nào uống thuốc độc để giải
khát, một khi vết thương phát tác, e là đến tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Thủy Nhu Thanh vỗ tay, cười nói: “Tên tiểu quỷ ngươi đúng là
may mắn, đã lâu lắm rồi ta chưa được gặp Cảnh đại thúc đấy!”
Tiểu Huyền nghe Thủy Nhu Thanh nói vậy thì càng tức giận. Nó
cũng từng nghe Hứa Mạc Dương nói về Điểm Tình các, biết đây là gia tộc đứng đầu
trong bốn đại gia tộc, nghĩ bụng nếu mình còn phải đi nhờ họ chữa trị giúp thì
há chẳng phải sẽ càng bị Thủy Nhu Thanh coi thường sao? Nó khẽ “hừ” một tiếng,
nói: “Ta chẳng cần nhờ người khác chữa trị giúp đâu”, sau đó quay sang nhìn Lâm
Thanh, khẩn cầu: “Lâm thúc thúc hãy bắt tên Ninh tiên sinh kia rồi ép hắn chữa
trị cho cháu, vậy chẳng phải là được rồi sao?” Tuy nghe mọi người nói có vẻ
nghiêm trọng nhưng nó rất có lòng tin vào Lâm Thanh, huống chi bây giờ trong cơ
thể không có điều gì khác thường, nó cũng chẳng lo mấy về thương thế của bản
thân. Vì vậy trong số những người ở đây, nó lại là người suy nghĩ thoáng nhất.
Trong mắt thấp thoáng vẻ lo lắng, Trùng đại sư nói với Lâm
Thanh: “Nếu đi tìm Cảnh Thành Tượng, chỉ e sẽ không kịp thời gian, cởi chuông
vẫn cần tới người buộc chuông!”
Lâm Thanh khẽ cười gượng một tiếng, gật đầu không nói gì.
Tiểu Huyền là con trai của Hứa Mạc Dương, bất kể thế nào y cũng không thể
khoanh tay đứng nhìn. Mà tình hình trong cơ thể Tiểu Huyền có thể nói là hiếm
có trên đời, hiện giờ tuy Giá Y thần công đã áp chế được thương thế nhưng chẳng
ai dám chắc lúc nào nó sẽ lại phát tác, muốn kịp thời trừ bỏ hậu họa trong cơ
thể Tiểu Huyền thì vẫn phải đi tìm Ninh Hồi Phong mới là cách vẹn toàn. Xem ra
phen ước hẹn ở Khốn Long sơn trang ngày mai y không thể không đi.
Hoa Tưởng Dung suy nghĩ một lát rồi nói với Lâm Thanh: “Ninh
Hồi Phong vừa mới nghe Quỷ Thất Kinh nói ra quan hệ của đứa bé này với huynh
thì đã định ra kế sách này, hơn nữa còn không cần xin ý kiến của Long phán quan
đã tự tiện hành động, việc này nói lên điều gì?”
Thủy Nhu Thanh gật đầu, nói: “Đúng thế. Cầm Thiên bảo muốn
đối phó với chúng ta, bất kể thế nào cũng cần xin ý kiến của Long phán quan,
tại sao Ninh Hồi Phong lại tự tiện đưa ra chủ trương như vậy? Hắn ỷ vào cái gì
chứ?”
Hoa Tưởng Dung nói: “Chẳng lẽ Cầm Thiên bảo sớm đã định đối
phó với chúng ta, và Long phán quan cũng đã biết việc này nên Ninh Hồi Phong
mới không cần xin ý kiến?” Mọi người đều im lặng.
Lâm Thanh đưa mắt nhìn Tiểu Huyền, trong lòng vẫn còn lo
lắng cho thương thế của nó. “Bất kể thế nào, ngày mai sau khi chúng ta tới Khốn
Long sơn trang, mọi chuyện sẽ có kết luận thôi!”
Khốn Long sơn trang nằm tại gò Thất Lý bên ngoài thành Phù
Lăng, được xây tựa lưng vào núi, diện tích chỉ chừng mười mấy mẫu. Cây cối ở
quanh đó đều đã bị chặt sạch, chỉ có duy nhất một con đường lớn trơ trọi dẫn
thẳng vào sơn trang. Đứng từ xa đã có thể nhìn thấy trước cửa sơn trang có một
lá cờ rộng chừng năm thước tung bay trong gió, trên lá cờ có hai chữ lớn màu đỏ
rực được viết bằng chu sa - “Khốn Long”!
Cả đoàn năm người L