
Viên ngọc đó tròn xoe, lóng
lánh, không chút tì vết, hơn nữa ngọc thì lớn mà hang động thì nhỏ, thực chẳng
rõ người ta làm thế nào để đặt được nó vào trong. Giá trị của viên ngọc này e
là còn cao hơn gốc san hô kia một bậc, mà điều hiếm có là viên ngọc và gốc san
hô đã hoàn toàn hòa làm một, tựa như kiệt tác của ông trời. Món quà thế này quả
có thể coi là giá trị liên thành, trên đời hiếm có.
Mọi người nhìn mà mắt rực sáng, loại bảo vật này cho dù có
lòng muốn mua chỉ e cũng khó mà gặp được, thực chẳng biết Ninh Hồi Phong kiếm
được từ đâu. Tiểu Huyền thường ngày ít được thấy vật quý báu thế này, lúc này
càng trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc.
Ninh Hồi Phong khẽ cười, nói với Quan Minh Nguyệt: “Món bảo
vật này vốn có tên là “Phẫu Phúc Tàng Châu”, nhưng ta thấy trong đó ẩn chứa mùi
binh đao quá nặng, bèn đặt một cái tên khác văn nhã hơn, ấy là “Châu Thai Ám
Kết”. Xin phiền Quan huynh mang nó về cho Thái tử để bày tỏ tấm lòng thành của
Cầm Thiên bảo ta.”
Quan Minh Nguyệt cả mừng. Hắn biết Thái tử xưa nay rất thích
thu thập những món bảo vật quý giá nhưng trong hoàng thất cũng hiếm thấy món đồ
tinh xảo thế này. Lần này, dù việc liên minh với Cầm Thiên bảo không thành thì
hắn cũng có thể ăn nói với Thái tử, huống chi Ninh Hồi Phong đã cố ý đổi tên
vật này thành “Châu Thai Ám Kết”, ý tứ bên trong có lẽ không nói cũng đã rõ ràng.
Trong lòng căm phẫn, Tề Bách Xuyên thấp giọng lẩm bẩm: “Cái
gì mà “Châu Thai Ám Kết”, ta thấy là “Minh Châu Ám Đầu” thì đúng hơn[24'>!”
[24'> . Cả “phẫu phúc
tàng châu”, “châu thai ám kết” và “minh châu ám đầu” đều là những câu thành
ngữ. Trong đó, “phẫu phúc tàng châu” tức là “mổ bụng giấu ngọc”, ý rằng vì tham
tiền tài mà không tiếc tự hại bản thân. “Châu thai ám kết” chỉ việc “nữ tử lén
lút quan hệ với tình nhân để rồi mang thai”. “Minh châu ám đầu” tức là “ngọc
sáng bị đặt vào chỗ tối”, ý rằng tài năng không được trọng dụng - DG.
Thủy Nhu Thanh thấy Tiểu Huyền lẩm bẩm gì đó, ngỡ rằng nó
đang kinh ngạc đến ngẩn ngơ vì món bảo vật này, liền quên cả việc hờn giận,
ngoảnh đầu qua hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Mặt mũi Tiểu Huyền đỏ bừng nhưng lại không nói gì. Thì ra nó
đang cố gắng ghi nhớ mấy câu thành ngữ này để đề phòng ngày sau cần dùng đến.
Trùng đại sư nghe ra Tề Bách Xuyên có điều bất mãn, có ý
muốn giúp Quan Minh Nguyệt, liền nói: “Tề huynh quá lời rồi! Trên giang hồ, mọi
người đều thích những điều may mắn, khi tặng quà tất nhiên càng phải đặt tên
hay, nếu quá chú tâm vào những chi tiết vặt vãnh há lại chẳng bị người ta coi
thường?”
Quan Minh Nguyệt thấy người bên phía Lâm Thanh nói giúp
mình, lá gan lập tức lớn hẳn, liền cười lạnh, nói: “Trên giang hồ có một vài
tên bổ khoái vô danh còn tự phong cho mình là thần bổ gì đó, việc đặt lại tên
cho thứ bảo vật ngàn năm khó gặp này thì có đáng kể gì.” Lời này rõ ràng có ý
chế giễu cái danh hiệu thần bổ của Tề Bách Xuyên.
Tề Bách Xuyên cả giận nhưng dù sao Quan Minh Nguyệt cũng
thành danh đã lâu, là nhân vật hết sức nổi tiếng ở kinh sư, còn hắn chẳng qua
chỉ là một tay bổ khoái của bộ Hình. Huống chi Thái thân vương cũng đã hạ
nghiêm lệnh không được phát sinh xung đột với người của Thái tử, do đó hắn
không thể đắc tội với Quan Minh Nguyệt, đành phát tiết hết lửa giận lên người
Trùng đại sư, lớn tiếng quát: “Ngươi là ai? Một kẻ giấu đầu hở đuôi không dám
báo tên họ mà cũng dám lên tiếng ở chỗ này sao?” Tuy vừa rồi đã thấy Trùng đại
sư thi triển võ công siêu việt nhưng lúc này lửa giận công tâm, hắn cũng không
để ý được nhiều như thế nữa.
Trong mắt Trùng đại sư lóe lên ánh tinh quang, đang định đáp
lời, chợt thấy Ninh Hồi Phong cười hà hà, nói trước: “Tề huynh bớt giận, vị
huynh đài này không báo tên họ tự có đạo lý riêng. Y là người hết sức nổi danh
trên giang hồ, trong cái rương này cũng có một món quà dành cho y”, rồi lại
ngoảnh mặt qua nói với Trùng đại sư: “Huynh đài chớ nên trách Tề huynh, nể mặt
ta xin hãy rộng lòng tha thứ.” Tề Bách Xuyên quả thực không dám trở mặt với
Ninh Hồi Phong ngay trước mặt mọi người, đành hậm hực bỏ qua. Hôm nay hắn đã
mấy lần bị Quan Minh Nguyệt cười giễu, thực khó có thể nuốt cơn giận này, đành
tức tối trừng mắt nhìn Quan Minh Nguyệt và Trùng đại sư một cái.
Trùng đại sư cười cho qua chuyện, trong lòng thì lại nghĩ
rốt cuộc Ninh Hồi Phong chuẩn bị cho mình món quà gì? Chẳng lẽ hắn đã đoán
trước được việc mình sẽ tới đây? Còn Quan Minh Nguyệt thì cố ý xoay người qua
một bên, coi như không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Tề Bách Xuyên.
Thấy Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt thế như nước lửa, Lâm
Thanh thầm kinh ngạc, nghĩ bụng mình mấy năm không về kinh sư, không biết các
thế lực ở kinh sư đã mâu thuẫn với nhau đến mức độ nào rồi?
Trát Phong thấy đến Ninh Hồi Phong cũng nói giúp cho Trùng
đại sư thì không ngồi yên được nữa. “Người Hán các ngươi sao rắc rối như thế
chứ? Chẳng sảng khoái giống người Tạng chúng ta, là chiến hay hòa thì mau một
lời quyết định, còn dây dưa nữa thì thực chẳng khác gì trò cười!”
Tiểu Huyền tuy không ưa gì