
a khó
lòng nhìn thấu, xem ra đây đúng là một tay đại địch hiếm gặp trên đời.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Huyền nhìn thấy cảnh tượng ướt át thế này, đang
lúc ý loạn tình mê, bỗng cảm thấy bàn chân đau nhói, lập tức tỉnh táo
trở lại. Nghe thấy lời của Ninh Hồi Phong, còn cả tiếng “hừ” lạnh của
Thủy Nhu Thanh, nó mới giật mình bừng tỉnh, cũng chẳng có tâm trạng mà
để ý tới cơn đau nơi bàn chân. Bị Ninh Hồi Phong chê cười thì không nói
làm gì, nhưng để Thủy Nhu Thanh nhìn thấy cảnh vừa rồi thì quả là quá
mất thể diện, nhất thời hai má nó nóng bừng, không biết nên giải thích
ra sao.
Trát Phong tai nghe Ninh Hồi Phong nói, mắt vẫn không rời
nữ tử dị tộc kia, miệng cất tiếng cười rộ. “Không phải người Trung
Nguyên các ngươi có câu “thực sắc tính dã[26'>” gì đó sao? Một vật khuynh quốc khuynh thành thế này, chỉ cần là nam nhân thì sẽ không
kìm nén được.” Sau đó, hắn lại quay sang cười nói với Tiểu Huyền: “Tiểu
huynh đệ mới lần đầu nhìn thấy, kêu lên thất thanh cũng là lẽ thường
tình. Đợi thêm vài năm nữa, ngươi sẽ hiểu được chỗ kỳ diệu bên trong, ha ha...” Lúc ở Tam Hương các, hắn từng bị Lâm Thanh làm nhục, lúc này vừa hay có thể thừa dịp chế giễu một phen.
[26'> . Đây là lời của
Cáo Tử, một nhà tư tưởng thời Chiến Quốc, được ghi lại trong sách Mạnh
Tử, ý rằng ham muốn ăn uống và ham muốn tình dục là bản tính của con
người. Nhiều người thường nhầm rằng đây là lời của Khổng Tử - DG.
Trùng đại sư hơi cau mày, ông cũng từng nghe nói về Thổ Phồn Đại quốc sư Mông Bạc, biết đó là một bậc cao tăng có học thức uyên bác, tinh thông Phật
lý, ở Thổ Phồn được người Tạng coi như người trời, địa vị chỉ xếp sau
Phật sống. Nhưng bây giờ xem hành vi, cử chỉ của tên Trát Phong này, e
là sư phụ hắn cũng chẳng phải hạng có chân tài thực học gì.
Hoa
Tưởng Dung vốn là tiểu thư khuê các, sao chịu nổi những lời này của Trát Phong, khẽ “hừ” một tiếng nhưng lại không tiện phản bác. Thủy Nhu Thanh thì chẳng để tâm nhiều như thế, tuy nàng rất bất mãn với vẻ mặt của
Tiểu Huyền nhưng lại không cho phép Trát Phong ức hiếp “người bên phe
mình” như vậy, bèn lạnh lùng nói: “Đất Trung Nguyên ta là nơi tôn trọng
lễ nghĩa, tất nhiên mới lần đầu nhìn thấy loại nữ tử quần áo xộc xệch
thế này, đâu có giống lũ người đến từ chỗ hoang di.” Câu nói này tất
nhiên là có ý châm chọc Trát Phong không thông lễ giáo.
Trát Phong bị một nữ tử còn ít tuổi chế giễu như thế thì làm sao chịu nổi, đang
định phát tác thì lại bị Ninh Hồi Phong đưa tay ngăn lại. “Tự cổ mỹ nhân đều thành đôi với anh hùng, chẳng hay đại sư có hài lòng với món quà
này không?”
Tới lúc này Trát Phong mới nhớ ra nữ tử dị tộc này vốn là món quà được tặng cho mình, trong lòng cả mừng. Hắn vốn là vương tử
Thổ Phồn, một tay công tử bột chính hiệu. Thổ Phồn vương sợ hắn bất học
vô thuật, do đó mới cầu xin Thổ Phồn Đại Quốc sư Mông Bạc thu nhận hắn
làm đệ tử. Đại Quốc sư Mông Bạc có võ nghệ cao cường, tinh thông Phật
lý, ở Thổ Phồn được coi như người trời, vốn cho rằng có thể dạy dỗ Trát
Phong thật tốt, nhưng Trát Phong từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao
chịu nổi nỗi khổ thanh tu, lần này mượn cớ đến Cầm Thiên bảo vốn là có ý muốn du sơn ngoạn thủy một phen. Thêm vào đó hắn xưa nay háo sắc như
mạng, lúc này thấy một nữ tử quyến rũ tột cùng như thế sắp lọt vào tay
mình, sớm đã quên hẳn việc liên minh với Cầm Thiên bảo, vui mừng đến nỗi miệng ngoác rộng đến tận mang tai, vội vàng cảm tạ Ninh Hồi Phong, chỉ
mong buổi gặp gỡ kết thúc sớm để còn đi nếm thử mùi vị của nữ tử dị tộc
này.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng háo sắc của Trát Phong, trong
lòng đều khinh miệt, ngay đến Tề Bách Xuyên cũng thở dài một tiếng, ngao ngán lắc đầu.
Ninh Hồi Phong bèn sai hai tên thủ hạ áo đen đưa
gốc san hô và nữ tử dị tộc kia tới chỗ ở của Quan Minh Nguyệt và Trát
Phong. Hai người áo đen vâng lệnh đưa nữ tử đó ra khỏi chiếc rương, mọi
người lại được no mắt thêm lần nữa. Trát Phong đắc ý vô cùng, cất tiếng
cười vang, hoàn toàn quên mất những lời chế giễu của Thủy Nhu Thanh lúc
trước.
Sau khi xuất hiện trang tuyệt sắc, không khí trong đại sảnh cũng hòa hoãn hơn, không còn vẻ quá căng thẳng nữa.
Đợi sau khi hai người áo đen và nữ tử dị tộc rời khỏi đại sảnh, Ninh Hồi
Phong bèn đưa mắt nhìn về phía Trùng đại sư, đưa tay ra mời: “Từ lâu đã
ngưỡng mộ đại danh, một món quà này chẳng đủ tỏ lòng thành kính, mong
huynh đài hãy nhận cho!”
Mọi người vừa được nhìn thấy san hô, mỹ
nữ, lúc này đều nảy sinh hứng thú đối với món quà tiếp theo, ánh mắt
nhất loạt tập trung trên chiếc rương gỗ. Chỉ là chiếc rương gỗ ấy cực kỳ chắc chắn, tuy đã bị hai người áo đen đánh vỡ phần bên trên nhưng phần
bên dưới vẫn cao hơn ba thước, không thể nhìn ra hư thực bên trong. Hai
người Tề, Quan đều không nhận ra Trùng đại sư nhưng thấy món quà của
Ninh Hồi Phong không phải tặng cho Lâm Thanh thì trong lòng đều nghi
hoặc, đoán bụng Trùng đại sư nhất định có lai lịch vô cùng ghê gớm.
“Ninh tiên sinh thực đã khách sáo quá rồi!” Trùng đại sư thản nhiên cười một
tiếng. “Không giấu gì tiên sinh, ta cũng c