
i của Long
phán quan. Nhưng thân thể y thì lại quay qua bên trái, tay phải co lại
thành trảo để đón đỡ trảo của Ninh Hồi Phong, tay trái thu về rồi lại
phóng ra, liên tục biến hóa ra mấy hư chiêu, từ trong ống tay áo có bảy, tám luồng sáng màu đen bắn ra vun vút...
Trong lòng Ninh Hồi
Phong thầm chấn động, theo kế hoạch của hắn, một quyền của Long phán
quan chỉ là mồi nhử, còn Thiên Sang trảo của bản thân mới là sát chiêu
thật sự. Nhưng hắn không sao ngờ được Lâm Thanh lại liều chịu một quyền
toàn lực của Long phán quan để ra tay với mình, rõ ràng đã nhìn ra được
điều hư thực bên trong. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy mà có thể
đưa ra phán đoán chuẩn xác nhường này, tựa như đã có đề phòng từ trước,
quả không thẹn là Ám khí vương, trái tim hắn bất giác chùng xuống.
Trong tình huống bình thường, người ta tất nhiên kiêng kỵ Long phán quan
nhất, còn Ninh Hồi Phong chẳng qua chỉ là một kẻ danh tiếng bình bình,
chẳng rõ võ công ra sao, nếu phải lựa chọn tất nhiên sẽ chọn để cho trảo của Ninh Hồi Phong chụp trúng chứ không muốn phải chịu một quyền của
Long phán quan. Thì ra đêm đó Lâm Thanh lẻn vào phân đà Phù Lăng của Cầm Thiên bảo, thấy Ninh Hồi Phong hành sự lão luyện, tâm kế thâm trầm, sớm đã coi hắn là đại địch hàng đầu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền quyết định chặn sát chiêu của Ninh Hồi Phong trước, ngẫu nhiên lại tránh được phen tập kích kín kẽ kia, thậm chí còn khiến cho đối thủ nghi thần nghi quỷ.
Ninh Hồi Phong vừa mới phân thần, mấy mũi ám khí bắn ra từ
trong ống tay áo của Lâm Thanh đã bay tới gần sát các đại huyệt nơi ngực và bụng hắn. Hắn là người ra chiêu trước, nắm chắc rằng có thể bẻ gãy
cánh tay phải chống đỡ vội vàng của Lâm Thanh, nhưng ám khí của Ám khí
vương thì ai dám dùng tấm thân máu thịt để ngăn chặn? Ninh Hồi Phong
quát lớn một tiếng, thu trảo về quét bay mấy mũi ám khí kia. Lúc này,
một quyền nặng nề của Long phán quan đã đánh thẳng vào Thâu Thiên cung
mà Lâm Thanh đeo sau lưng.
Một tiếng “bình” vang lên, Lâm Thanh
mượn lực từ quyền của Long phán quan bước lên trước nửa bước, lao thẳng
về phía Ninh Hồi Phong, lại tiếp tục phóng ra mấy mũi ám khí nữa.
Ninh Hồi Phong đã biết trước rằng một quyền đó của Long phán quan không thể
làm gì đối thủ, lại thấy ám khí của Ám khí vương phóng ra liên tiếp,
trong lòng kinh hãi, vội vàng lùi lại.
Lâm Thanh liều chịu một quyền của Long phán quan nhưng lại phát hiện thế
quyền của đối phương nhìn thì dữ dội nhưng kình đạo lại chẳng nặng mấy,
thực không giống với nội lực bá đạo mà Long phán quan vừa thi triển lúc
uống rượu. Trong lúc kịch chiến, y không kịp suy nghĩ kĩ, lại thấy Ninh
Hồi Phong đã lùi lại, bèn xoay người dùng dây cung của Thâu Thiên cung
khóa chặt tay phải của Long phán quan, tay trái thì chụp về phía yết hầu của hắn. Trong lúc y xoay người, từ vai còn có một mũi kim bạc bay về
phía Ninh Hồi Phong đang lùi về phía sau, thế mới hay cái danh hiệu Ám
khí vương không phải tự nhiên mà có.
Long phán quan không ngờ một
đòn của mình lại có thể đắc thủ, đang cơn mừng rỡ định biến chiêu thì
tay phải đã bị Thâu Thiên cung khóa chặt, vừa mới ngây người, cổ họng đã bị tay trái của Lâm Thanh chụp lấy, trong lòng trào dâng một cơn sợ hãi tột cùng. Hắn biết đối phương có ý muốn bắt sống mình, lập tức buông
thõng hai tay, không dám phản kháng, đồng thời thầm thán phục, nghĩ bụng Ám khí vương võ công linh động, nhẹ nhàng khác hẳn với lẽ thường, chẳng trách lại dám khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân.
Lâm Thanh khống chế được Long phán quan chỉ bằng một chiêu thì cảm thấy khá bất ngờ, lập tức ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn Ninh Hồi Phong, định quát
bảo hắn dừng tay. Nhưng y thấy Ninh Hồi Phong vẫn tiếp tục lùi về phía
sau, trong mắt lóe lên một tia cười âm hiểm, biết ngay là không hay,
chợt nghe trên đỉnh đầu vang lên mấy tiếng lạch cạch rồi toàn bộ nóc căn phòng sụp xuống...
Hai người Tề, Quan đầu tiên là thấy Quỷ Thất
Kinh lao ra từ trong rương, sau lại thấy Trùng đại sư sử dụng vũ khí độc môn Lượng Thiên xích, lập tức nhận ra thân phận của Trùng đại sư. Ân
oán giữa Trùng đại sư và Quỷ Thất Kinh, người trên giang hồ đều biết,
hai kẻ này cũng vui vẻ đứng một bên nhìn cảnh lưỡng hổ giao tranh, trong lòng còn có cảm giác vui mừng trước tai họa của người khác. Chẳng ngờ
biến cố lại tiếp tục xảy ra, nóc căn phòng đột nhiên sụp xuống khiến mỗi người đều bối rối chân tay, vội vàng chạy đi tìm các khe hở để né tránh những viên ngói vụn rơi xuống.
Lâm Thanh vốn có cơ hội đuổi theo
Ninh Hồi Phong, thoát khỏi cơ quan, nhưng nóc phòng đột nhiên sụp xuống, hai nàng Hoa, Thủy có lẽ có thể tự bảo vệ bản thân, riêng Tiểu Huyền
thì khó mà thoát khỏi kiếp nạn. Y thầm thở dài một tiếng, đưa tay trái
kéo Tiểu Huyền vào lòng, tay phải thì vung lên gạt một thanh xà nhà đang rơi xuống, ngay sau đó lại hạ xuống chụp lấy yết hầu Long phán quan.
Long phán quan dường như không ngờ được Ninh Hồi Phong lại bỏ mặc mình
như vậy, trong cơn kinh hãi cứ ngẩn ngơ để yên cho Lâm Thanh khống chế
thêm lần nữa.