
Trùng đại sư và Quỷ Thất Kinh kịch chiến với nhau.
Quỷ Thất Kinh chiếm được thế thượng phong, muốn đánh cho đối thủ trọng
thương trong vòng vài chiêu, nào ngờ trên đỉnh đầu đột nhiên xảy ra biến cố. Hắn vốn chạy vòng quanh người Trùng đại sư, thân thể ở ngay rìa căn phòng, một bóng đen đột nhiên rơi từ trên cao xuống. Tới lúc này hắn
vẫn không muốn bỏ qua cơ hội giết chết Trùng đại sư, chiêu thức trên tay phải không thay đổi, tay trái thì tùy tiện đưa lên đỡ nhưng lại cảm
thấy vật đang rơi xuống nặng tới ngàn cân, chạm vào có cảm giác lạnh
ngắt, dường như là một khối sắt lớn. Một tiếng “rắc” vang lên, xương cổ
tay hắn gãy rời, thân thể cũng dừng hẳn lại, chừng như sắp bị khối sắt
kia đè xuống đến nơi...
Trùng đại sư vốn là người hiệp nghĩa, tuy
kẻ gặp nạn là đại địch nhưng vẫn chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đưa tay
chụp lấy bàn tay phải của Quỷ Thất Kinh, kéo hắn vào giữa căn phòng...
“Rầm” một tiếng, toàn bộ gian đại sảnh lập tức chìm trong bóng tối, không nhìn thấy một tia sáng nào...
Những tiếng “lộp bộp” vang lên không ngớt, chẳng ai có thể nhìn thấy gì, địch ta không rõ, không ngừng thi triển tuyệt học đẩy người bên cạnh mình
ra. Một tiếng kêu thảm vang lên, nghe âm thanh thì là của Triệu Quang,
một trong hai tên thủ hạ đi theo Tề Bách Xuyên tới đây, nhưng chẳng rõ
đã trúng chiêu của người nào.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thanh
vang lên trong gian đại sảnh: “Các vị mau dừng tay, nếu không chớ trách
ám khí của ta vô tình!” Mọi người đều cả kinh, giữa cảnh tối tăm thế
này, dù là Minh Tướng quân cũng chưa chắc đã tránh được hết ám khí của
Ám khí vương.
Sau đó, tất cả chìm vào tĩnh lặng!
“Ha ha ha
ha!” Tiếng cười của Ninh Hồi Phong vọng vào từ bên ngoài. “Cho dù Lâm
huynh có võ công xuất thần nhập hóa, cho dù các vị có hùng cứ một
phương, lúc này không phải đều trở thành ba ba trong rọ của ta rồi sao?”
Mọi người đều ngẩn ra, nghe ý của Ninh Hồi Phong thì rõ ràng hắn muốn một lưới bắt gọn bọn họ.
Lâm Thanh hờ hững nói: “Ai thắng ai thua còn chưa biết được. Chẳng lẽ Ninh
huynh ngây thơ cho rằng chỉ một cơ quan này mà có thể nhốt được nhiều
cao thủ như vậy ư?” Phải biết rằng trong đại sảnh bây giờ không những có bốn cao thủ tuyệt đỉnh là Ám khí vương, Trùng đại sư, Long phán quan,
Quỷ Thất Kinh, còn có các nhân vật như Diệu thủ vương, Tề Bách Xuyên, mà Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh thân là truyền nhân của bốn đại gia
tộc, võ công tất nhiên cũng không kém, nếu chỉ dựa vào một cơ quan này
mà muốn nhốt được tất cả bọn họ thì thực chẳng khác nào người ngốc nói
mơ. Lúc này, không khí trong đại sảnh đang rất vi diệu, chỉ cần ai có
động tĩnh là sẽ lập tức trở thành mục tiêu cho người ta tấn công, giữa
tình cảnh như thế cũng chỉ có loại cao thủ như Ám khí vương mới dám lên
tiếng trả lời.
Ninh Hồi Phong cười rộ. “Lâm huynh có điều không
biết, bốn phía xung quanh Khốn Long sảnh lúc này đều là tường sắt dày
nửa thước, chỗ ráp nối kín kẽ như áo trời khiến nơi này chẳng khác gì
một chiếc lồng sắt lớn. Nếu ta không phát động cơ quan bên ngoài, e là
một trăm năm nữa cũng không ai mở nó ra được.”
Một tiếng “keng”
vang lên, thì ra Quan Minh Nguyệt không kìm được thử gõ vào bức vách,
thấy quả nhiên là sắt khối, nghe âm thanh thì độ dày không tới nửa thước nhưng cũng phải được vài tấc.
Lâm Thanh bất giác cả kinh, nếu sự
thật đúng như lời Ninh Hồi Phong nói, bốn phía xung quanh đều là tường
sắt dày vài tấc, dù tất cả bọn họ có hợp lực cũng chưa chắc đã thoát ra
ngoài được. Y thầm suy nghĩ nhưng giọng nói vẫn chẳng hề tỏ ra hoang
mang: “Ninh huynh dốc hết tâm sức bố trí cái bẫy này nhưng dường như
quên mất chủ nhân của Cầm Thiên bảo vẫn còn nằm trong tay ta.”
Ninh Hồi Phong cười lạnh, nói: “Lâm huynh cứ việc giết hết những người trong sảnh, đợi thêm chừng mười ngày, nửa tháng, khi đã đói đến đầu choáng
mắt hoa thì hãy ra gặp ta.” Long phán quan há miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bị Lâm Thanh bóp chặt, chẳng thể nói được gì.
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên từ góc đại sảnh:
“Ninh Hồi Phong, ngươi muốn làm gì?”
“Quỷ huynh bị thương rồi sao?” Ninh Hồi Phong cố ý tỏ ra kinh ngạc. “Huynh
yên tâm, Ninh mỗ nhất định sẽ báo thù cho huynh. Dù Trùng đại sư có lợi
hại thế nào, sau khi chịu đói vài tháng ắt sẽ phải xuống âm tào địa phủ
chơi với Quỷ huynh thôi…” Dứt lời, hắn không kìm được đắc ý, cất tiếng
cười vang.
Trát Phong run giọng nói: “Ninh tiên sinh mau thả ta ra trước đi!”
“Trát Phong đại sư còn nghĩ đến món quà kia sao?” Ninh Hồi Phong hờ hững nói. “Coi như đại sư không may, chỉ có thể đi theo Ám khí vương và Trùng đại sư về miền cực lạc thôi!”
Mọi người thầm kinh hãi, tạm chưa xét
Ninh Hồi Phong có dụng ý gì, cho dù hắn chỉ muốn làm khó Lâm Thanh và
Trùng đại sư thì ắt cũng sẽ không mở cơ quan. Nơi này không có thức ăn
và nước uống, sau chừng mười ngày, nửa tháng nữa e là chẳng ai có thể
sống sót được.
Trát Phong ngây người, hô lớn: “Mọi người hãy cùng
xông lên, giết chết Ám khí vương và Trùng đại sư…” Nói được nửa chừng,
hắn chợt im bặt, thử nghĩ mà