
a chợt vỗ cái đầu bạc phơ tóc trắng. “Ta biết rồi,
câu chuyện này nói tới sự cố chấp.”
Tiểu Huyền không hiểu ra sao. “Cố chấp gì cơ?”
Ngu đại sư hỏi ngược lại: “Người đó ban đầu nghe thấy tiếng cờ thì không
ngủ được, về sau tại sao không có tiếng cờ lại khó ngủ?”
Tiểu Huyền đáp: “Đó là bởi vì y đã quen với tiếng cờ...”
“Không sai, trong việc này, thói quen chính là điều mấu chốt.” Ngu đại sư cắt
ngang lời nó. “Cũng như người bình thường một khi đã quen ở nơi hàng cá
thì sẽ không cảm thấy tanh, một khi đã quen ở nơi hoang vu thì sẽ không
cảm thấy lạnh. Con người tuy không thể dễ thích ứng với hoàn cảnh như
muông thú nhưng lâu dần cũng sẽ nảy sinh cảm giác ỷ lại vào mọi thứ xung quanh...” Ông ta đưa tay khẽ quệt mũi Tiểu Huyền một cái, nói tiếp:
“Chẳng hạn như ngươi, một khi đã quen ăn cá, ăn thịt rồi mà đột nhiên
không cho ngươi động vào đồ ăn mặn nữa, nhất định sẽ kêu khổ luôn miệng, đúng không?”
Tiểu Huyền cười, nói: “Cháu vốn quen ăn cơm rau dưa, nếu bắt cháu ngày ngày phải ăn cá, ăn thịt thì mới là không quen ấy.”
Ngu đại sư ngẩn người. “Nhà ngươi nghèo lắm sao?”
Tiểu Huyền ưỡn ngực, nói: “Đương nhiên là không nghèo. Có điều, cháu từ nhỏ
đã sống với cha, ông ấy còn không biết nấu cơm bằng cháu nữa, thường
ngày lại lười chẳng muốn làm, do đó đành ăn qua loa cho xong bữa. Mỗi
lần đến ngày lễ tết hay họp chợ là hai cha con cháu đều vào thành ăn một bữa thật linh đình.”
Ngu đại sư thấy Tiểu Huyền hiểu chuyện như vậy, lại càng yêu thích, dịu giọng hỏi: “Vậy mẹ ngươi thì sao?”
Tiểu Huyền sợ nhất là người khác nhắc đến mẹ mình, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, chỉ cúi đầu im lặng.
Ngu đại sư nhãn lực cao minh, thoáng nhìn đã đoán ra mẫu thân của Tiểu
Huyền có thể đã không còn trên đời. Ông ta nổi lòng thương xót, bèn đưa
tay xoa đầu Tiểu Huyền, miệng khẽ lẩm bẩm: “Bé con, ngươi đừng thương
tâm quá, ngươi còn có một người cha tốt và hảo gia gia đây mà.”
Tiểu Huyền nghe Ngu đại sư nói vậy, cặp mắt bất giác đỏ hoe, quàng tay ôm
lấy hông Ngu đại sư, cắn chặt môi, cố kìm nén không để nước mắt chảy
dài. Hai người họ tuy mới quen nhau một ngày nhưng lại rất hợp nhau, lúc này thổ lộ chân tình lại càng chẳng khác gì một cặp ông cháu ruột.
Ngu đại sư sợ Tiểu Huyền buồn, bèn khẽ ấn ngón tay lên đỉnh đầu nó, đồng
thời vận Khí Quán Phích Lịch công của bản môn đưa một luồng tinh khí vào trong cơ thể nó qua đại huyệt Linh Đài, muốn giúp nó xua tan tia ưu sầu kia.
Ngay trong khoảnh khắc Ngu đại sư ấn ngón tay lên đỉnh đầu
Tiểu Huyền, trong đầu nó chợt thoáng qua gương mặt thanh tú của một nữ
tử. Nữ tử ấy nhìn nó mà nước mắt giàn giụa, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ
lưu luyến. Tiểu Huyền đột nhiên cảm nhận được điều gì, buột miệng kêu
lớn một tiếng: “Mẹ!”
Ngu đại sư vội vàng thu lại công lực. “Sao vậy?”
Bóng hình của nữ tử kia sau nháy mắt đã tan đi nhưng Tiểu Huyền vẫn còn ngẩn ngơ há hốc miệng, một lúc sau mới khẽ lẩm bẩm: “Vừa rồi, khi ngón tay
Ngu gia gia chạm vào đầu cháu, cháu bỗng nhìn thấy một nữ tử.”
“Ồ!” Ngu đại sư hết sức ngạc nhiên. “Là mẫu thân ngươi sao?”
“Cháu cũng không rõ nữa. Có điều, tuy cháu chưa từng nhìn thấy nữ tử này
nhưng lại luôn cảm thấy bà ấy chính là mẹ cháu...” Tiểu Huyền khẽ lắc
đầu, trên khuôn mặt ngợp vẻ ngẩn ngơ. “Nói ra kể cũng lạ, cháu chẳng nhớ được chút gì về mình hồi nhỏ. Dường như cháu vừa sinh ra đã sáu, bảy
tuổi và sống cùng cha ở Thanh Thủy trấn vậy, không có chút ấn tượng về
những việc trước đó.”
Ngu đại sư cũng biết một chút về y thuật,
bèn hỏi kĩ càng cảm giác của Tiểu Huyền, sau đó lập tức biết rằng hồi
nhỏ nó nhất định đã phải chịu sự kích thích nào đó nên mới mắc phải
chứng mất trí nhớ, vừa rồi mình vô tình truyền nội lực vào trong người
nó nên đã khơi dậy một tia ký ức còn sót lại. Rồi ông trầm ngâm nói:
“Không sao, bốn đại gia tộc bọn ta ngoài võ công còn có các loại tuyệt
học khác nữa. Anh Hùng chủng có Cơ Quan Tiêu Tức thuật và Thức Anh Biện
Hùng thuật; nữ tử của Ôn Nhu hương thì tinh thông âm luật và giỏi gảy
đàn; Phiên Thiên lâu có thi họa song tuyệt; còn Điểm Tình các thì sở
trường về y thuật. Đợi sau khi giành được phần thắng trong trận chiến
với Ngự Linh đường, lão phu sẽ dẫn ngươi tới Điểm Tình các tìm Cảnh
Thành Tượng, y nhất định sẽ chữa khỏi chứng mất trí nhớ cho ngươi. Có
điều, việc này còn phải đợi cha ngươi tới đã, sau khi hỏi rõ tiền nhân
hậu quả thì mới có thể bắt tay vào chữa trị...”
Tiểu Huyền vẫn còn giận Cảnh Thành Tượng. “Hừ, ai biết liệu hắn có thừa cơ mà giở trò gì với cháu nữa không?”
Ngu đại sư nghiêm túc nói: “Truyền nhân của Điểm Tình các xưa nay luôn
trung hậu, tuyệt đối không bao giờ làm như thế. Lần trước Cảnh Thành
Tượng phế võ công của ngươi kỳ thực là có ẩn tình, y nhất định vô cùng
áy náy.”
Tiểu Huyền sao dễ dàng tha thứ cho Cảnh Thành Tượng như
vậy. “Cha cháu sớm đã dạy cháu rằng, biết người biết mặt không biết
lòng, ban đầu cháu thấy hắn bề ngoài nhân hậu, còn rất thích hắn, ai
ngờ...”
“Ngươi thì hiểu cái gì?” Ngu đại sư khẽ mắng. “Võ công của Điểm Tình các tự thành một p