
Khi Phó Cẩm Họa bước chân xuống xe, số trời đã định nàng không còn
đường quay lại, hoặc giả, từ hôm mở cánh cửa bằng trúc kia ra, nàng đã
chẳng còn đường lui nữa.
Đêm mùa thu, trời cao sương dày, một vành trăng lặng lẽ treo trên
phía tây nam bầu trời, vằng vặc giữa đêm khuya, sáng trong mà xa xôi.
Vốn là lúc mọi người đang ngon giấc, nhưng a hoàn Vấn Nhạn ở chái tây phủ nhà họ Phó lại vội vã vào phòng Phó Cẩm Họa, hoảng hốt: “Tứ tiểu
thư, nhị tiểu thư làm loạn trong phòng, lại ho ra máu rồi…”
Phó Cẩm Họa lập tức bật dậy, khoác chiếc áo ngoài mà Vấn Nhạn đưa
cho, lúc bước ra ngoài lại nghe thấy Vấn Nhạn khẽ nói: “Nhị tiểu thư còn nói, nếu nhất định muốn tiểu thư lấy người đó, tiểu thư thà chết còn
hơn…”
Phó Cẩm Họa dường như không nghe thấy những lời đó của Vấn Nhạn, lẩm
bẩm: “Trời thu sương dày, đã sớm dặn tỷ ấy phải giữ gìn sức khỏe, a hoàn phòng tỷ ấy hầu hạ kiểu gì vậy? Sao lại để cho tỷ ấy làm loạn lên thế?”
Khi đến gần phòng nhị tiểu thư Phó Tắc Kỳ, Phó Cẩm Họa liền nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong vọng ra. Phó Tắc Kỳ lúc này đang gào
lên: “Ai chẳng biết Phó gia có bốn người con gái là Cầm Kỳ Thư Họa, thế
mà lại bắt ta gả cho tên ác nhân đó, chẳng phải là vì thấy ta ốm yếu hay sao? Cho dù có gả đi cũng chẳng được mấy năm rồi chết, các người được
món hời, lại còn muốn ta phải đền mạng…”
Phó Cẩm Họa đẩy cửa bước vào, thấy phụ thân Phó Thần Đồ chau mày đứng đó, còn Phó Tắc Kỳ đang ngồi ôm chăn, giọng the thé: “Cha, sao cha lại
nói hắn không phải kẻ ác? Cho dù hắn được phong vương phong hầu thì đã
sao, vẫn chỉ là bàng chi của hoàng thân quốc thích. Phó gia chúng ta
trăm năm nay cũng có một vị hoàng hậu, hai vị hoàng quý phi, kể ra cũng
chẳng kém gì gia thế nhà Chung Hoa Ly hắn cả, con không hiểu vì sao cha
lại sợ hắn đến thế…”
Phó Thần Đồ không nén được cơn giận, quát lên: “Câm miệng! Tắc Kỳ, ta thấy con từ nhỏ thân thể yếu ớt, mọi chuyện đều bao dung hơn với con,
nhưng con càng ngày càng không biết chừng mực gì hết. Hôn lễ đã định vào ba tháng sau, đến lúc đó gả hay không gả không phải do con quyết định.”
Phó Tắc Kỳ thấy Phó Thần Đồ hoàn toàn không chút nể tình, lập tức
khóc òa lên, Phó Cẩm Họa đang định tiến lên khuyên giải thì bị Phó Thần
Đồ quát ngăn lại: “Để cho nó khóc, ta muốn xem xem nó khóc được đến bao
giờ! Ban đầu khi phụ thân muốn làm mối hứa gả Tố Cầm cho Tế Dương vương, là ai suốt ngày khóc lóc đòi Tố Cầm nhường chức vị vương phi cho mình?
Giờ nghe nói Chung Hoa Ly kia là một kẻ ác nhân giết người không chớp
mắt, lại nói tràng giang đại hải thế này, chẳng lẽ con muốn khiến cho
Phó gia trên dưới đều phải vì con mà xấu mặt hay sao?”
Phó Thần Đồ dứt lời, Phó Tắc Kỳ bỗng nhiên dừng hẳn tiếng khóc, rồi
loạng choạng bước xuống giường, kéo tay áo Phó Thần Đồ, dịu giọng: “Cha, Tắc Kỳ biết lỗi rồi, cha đổi lại thiệp ghi sinh thần đi, vị trí vương
phi vốn là của đại tỷ, muốn gả thì gả tỷ ấy…”
Phó Thần Đồ nghe lời khẩn cầu của Phó Tắc Kỳ cũng cảm thấy không nỡ
nặng lời thêm, đành nhẹ nhàng: “Tắc Kỳ, sự tình đã đến nước này, chỉ e
phụ thân không thể làm gì được…”
Phó Thần Đồ chẳng còn cách nào, nhìn Phó Cẩm Họa nói: “Con khuyên nhị tỷ của con đi. Người dân Tuyền Thành ai chẳng biết Tế Dương vương sắp
cưới nhị tiểu thư nhà họ Phó? Cho dù bây giờ muốn gả Tố Cầm đi, e rằng
nó cũng không bằng lòng.” Nói đoạn ông liền phẩy tay áo bỏ đi.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Phó Tắc Kỳ và Phó Cẩm Họa, Phó Tắc Kỳ ủ
rũ không khóc nữa, lạnh lùng nhìn Phó Cẩm Họa, giọng mỉa mai: “Muội còn
đứng đây làm gì? Đại tỷ và muội vốn cùng một mẹ sinh ra, nhưng đại tỷ
chỉ chơi thân với tam muội, hơn nữa trong các chị em chỉ có muội là một
mình đơn độc, chẳng lẽ muội thấy ta sắp sửa ngồi lên vị trí Tế Dương
vương phi, cho nên muốn đến để bợ đỡ ta?”
Phó Cẩm Họa nghe Phó Tắc Kỳ khiêu khích nhưng không hề để bụng, thấy
tâm trạng Phó Tắc Kỳ vẫn còn tốt, chỉ khuyên nhủ nàng ta vài câu rồi rời đi, lúc đi ra còn nghe thấy tiếng nhạo báng vọng theo sau cánh cửa,
“Đúng là loại người ngu xuẩn, sớm muộn cũng có ngày phải chịu khổ thôi!”
Bầu trời phía xa lúc này đã hiện màu trắng bạc, Phó gia trải qua một
trận náo loạn của Phó Tắc Kỳ, ai nấy đều đã dậy từ rất sớm. Phó Cẩm Họa
về đến Họa Trai thì quyết định không ngủ tiếp nữa, để Vấn Nhạn hầu hạ
nàng rửa mặt chải đầu. Phó Cẩm Họa thấy thần sắc Vấn Nhạn có phần khác
lạ, phải thôi thúc mấy lần Vấn Nhạn mới bạo gan nói: “Tứ tiểu thư, thực
ra Vấn Nhạn cảm thấy nhị tiểu thư nói không sai. Phó gia trên dưới đều
biết đại tiểu thư và tam tiểu thư thân với nhau, nhưng đối với người chị em ruột là tiểu thư thì lại…”
Phó Cẩm Họa mở hộp trang sức, chọn lấy một chiếc trâm ngọc kiểu dáng
đơn giản cài lên đầu, như không hề để bụng điều mà Vấn Nhạn vừa nói, chỉ từ tốn mà đáp lại: “Vấn Nhạn, uổng cho em ở bên cạnh ta bao năm thực
chẳng có chút nhãn lực nào, em nghĩ tin tức Tế Dương vương anh minh thần võ mà nhị tỷ nghe được ngày trước, là do ai tung truyền?”
Vấn Nhạn chợt hiểu ra, dè dặt nói với vẻ không thể tin được: “Tứ tiểu thư, cô muốn nói là do